Việt Nam Thời Báo

VNTB – Tay súng, tay đàn

Truyện ngắn Trần Thế Kỷ (VNTB ) – Từ lâu chàng cao bồi phong sương đã là một hình tượng đầy thú vị, không riêng gì đối với nền văn hóa Mỹ mà còn với nền văn hóa thế giới. Nào chỉ Clint Eastwood mà cả chúng ta ai lại chẳng thấy lòng rung động mỗi khi nghĩ đến hình ảnh một chàng ky mã đơn độc phóng ngựa như bay về phía miền Tây xa vời trong cảnh hoàng hôn hùng vỹ…

Một hôm, chán ngấy cuộc sống buồn tẻ đơn điệu ở nông trại lắm rồi, tôi bèn bảo bố tôi:

– Con muốn đi xa, bố ạ.

– Mày muốn đi đâu? Bố tôi gắt.

– Con tính về miền Tây. Hiện nay có nhiều người đổ xô về đấy tìm vàng. Con hy vọng…

– Mày điên rồi. Bố tôi đập bàn. Sao mày không ở nhà mà kế nghiệp tao. Đó chỉ là nơi hoang dã, vô luật pháp. Người ta có thể đào được mỏ vàng còn mày giỏi lắm chỉ được mấy hòn đá cuội.

Tôi chỉ có ý cho bố biết thế thôi chứ thực ra tôi đã quyết cả rồi. Tuổi trẻ là tuổi bay nhảy, quanh quẩn xó nhà hoài cũng chán. Mà tôi đã hai mươi tuổi rồi còn con nít nữa đâu.

` Tôi lẳng lặng bỏ vào trong lấy ra chiếc túi đựng ít quần áo, vài quyển sách và số tiền tôi dành dụm bấy lâu.

– Mày đi thật à!

Bố tôi nghiến răng. Chẳng nói chẳng rằng, ông vùng vằng đứng dậy vớ ngay chiếc ghế đang ngồi ném mạnh về phía tôi. Nhưng tôi kịp né rồi chạy vọt ra ngoài, đầu còn ngoái lại chào:

– Con đi bố ơi!

Tôi vừa ra đến đường cái thì nghe tiếng vó ngựa lóc cóc lẫn tiếng đàn banjo tình tang. Thong thả tiến lại phía tôi một cỗ xe ngựa tàng. Ngồi bệt trên xe là một thanh niên dong dỏng, áo quần bẩn thỉu, râu tóc bờm xờm. Bộ mặt ràu ràu, gã như đang thất tình hay chán ngán điều gì. Gã vừa đàn vừa nghêu ngao hát:

Một mình từ nơi xa tít xa

Cây đàn xinh xắn vác trên bờ vai

Về nơi đây lang thang phất phơ

Đi tìm cô bé trót yêu lâu rồi… (1)


– Này anh bạn, làm ơn cho tôi quá giang. Tôi nói lớn.

Gã dừng hát, ngơ ngác nhìn tôi một hồi rồi ra dấu mời .Tôi tức thì nhảy tót lên xe ngồi đối diện với gã. Lúc này nhìn kỹ hơn, tôi thấy bên hông gã còn lù lù một khẩu súng. Cái cổ đầy ghét bẩn đeo một trái tim xinh xắn bằng gỗ màu đen nhánh. Trên quả tim khắc khuôn mặt một thiếu nữ.

– Cậu về đâu thế? Tôi hỏi.

– Tôi về miền Tây. Gã lừ khừ đáp.

– Vậy hai ta đồng chí hướng. Tôi hớn hở. Tôi tên là James, James Walker Kelly. Cậu quê ở đâu?

– Tôi chỉ là một tên ma cà bông, không cửa không nhà. Gã nhún vai. Tôi sống rày đây mai đó với chú ngựa kia và chiếc đàn này làm bạn. Cứ gọi tôi là John.

Tôi để ý mỗi lần nói, miệng gã lại tỏa ra một “mùi hương” không lấy gì thơm tho. Có lẽ đã lâu gã chưa hề xúc miệng. Cả cái xác bẩn thỉu của gã cũng phát ra một mùi gần gần thế.

– John này, nếu muốn cậu có thể đọc mấy cuốn truyện của tôi giải khuây. Tôi mở tứi hành lý, lấy ra cuốn Đông Ki – Sốt của Cervantès đưa cho John.

– Truyện này thế nào, cậu kể cho nghe được không. John cầm ngược cuốn sách, lật lật vài trang với vẻ mặt ngượng nghịu. Thú thực tôi không biết đọc.

– Cậu mù chữ à? Tôi trố mắt.

– Vâng. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, tôi chưa bao giờ cắp sách đến trường. Có lần tôi ráng tự học nhưng đành chịu vì không sao nuốt nổi những nét chữ loằn ngoằn. Tôi thấy học bắn súng còn dễ hơn.

– Cậu bắn súng hẳn cừ lắm. Tôi nhìn khẩu súng của John.

– Tàm tạm. John cười .

– À, khi nãy nghe cậu hát hay hết ý. Tôi vỗ vai John. Đề nghị cậu hát lại coi nào.

– Được thôi. John mau mắn ôm chiếc đàn vào lòng gảy gảy mấy nốt nhạc êm tai rồi nghêu ngao cất tiếng:

Trời ào mưa hôm tôi bước đi

Sang ngày sau đó nắng khô thật lâu

Mặt trời lên nung tôi chín quay

Hỡi người yêu dấu thấu cho thân này …

Khi bến chẳng còn bao xa, tôi cảm thấy bùi ngùi vì sắp phải chia tay với người bạn mới quen song đáng mến.

– John này, chẳng mấy chốc anh em mình sẽ phải xa nhau. Tiếc là chú ngựa quèn của cậu không thể đưa chúng ta đi được mãi. Mong còn gặp lại cậu ở miền Tây hoang dã.

– Đừng lo, John cười cười, cái cười tinh ma. Thực tình có được người bạn học thức như cậu rất thích. Hai ta sẽ bên nhau suốt quãng đường thiên lý. Tôi đã có cách.

Cách gì thì tôi chưa biết. Xe chúng tôi lê thêm quãng nữa thì từ xa phóng đến một cỗ xe nom thật bảnh chọe với hai ngựa kéo.

– Dừng lại !

Cỗ xe sắp tới gần thì, trước sự ngạc nhiên của tôi, John bỗng nhảy xuống chặn đường, rút súng bắn chỉ thiên hai phát. Đoành… Đoành… Làm mấy chú ngựa sợ hãi hí vang rồi đứng im.

– Tất cả xuống xe! John gầm gừ.

Lời ra lệnh của John tức thì hiệu nghiệm. Gã đánh xe mặt xám xanh, luống cuống nhảy tót xuống, hai tay giơ lên. Rồi liền đó, trong xe bước xuống một người đàn ông trạc ngũ tuần tướng tá bệ vệ cùng hai ả tiểu thư đỏng đảnh trong những bộ xiêm y lộng lẫy. Tất cả đều có bộ mặt nơm nớp trước họng súng dữ dằn cũng như bề ngoài du thủ du thực của John.

– Cảm phiền quý ông, quí bà đổi hộ cho anh em chúng tôi chiếc xe, John dư dứ súng vào đầu gã đàn ông bệ vệ. Đường còn xa mà cỗ xe của chúng tôi lại dở chứng.

– Lên xe đi. James. John nói với tôi. Mang theo cả chiếc banjo nữa đấy.

– Lẽ nào… John. Tôi ngại ngùng.

– Chẳng sao đâu, John cười hì hì. Bọn nhà giàu mất cái này đã có tiền mua cái khác. Chỉ tội nghiệp cho bọn nhà nghèo chúng mình.

Tôi không còn cách nào hơn là làm theo lời John. Thực ra trong thâm tâm tôi luôn đồng ý những chuyện như thế. Thế rồi, bỏ mặc chiếc xe cà rịch cà tàng và bọn người kia lại bên đường. chúng tôi phóng ngay lên cỗ xe ác chiến vừa “sắm” được, dông tuốt.

Trên cỗ xe mới có chiếc rương nhỏ đựng mấy bộ quần áo, một số nữ trang và vài ngàn đô la. Nhờ thế trên đường chúng tôi tha hồ ghé lại mua sắm những thứ cần thiết cho một chuyến đi xa. John còn mua thêm nhiều đạn dược.

– Phải sẵn sàng vì có thể sẽ gặp phải những tên vô lại. John cười hô hố. Cả bọn da đỏ nữa, vớ vẩn là chúng lột da đầu như chơi.

… Thay nhau điều khiển xe, tôi và John cùng nhau chia sẻ những vui buồn trên đường dài ngàn dặm. Với cái thằng tôi lúc ấy, đó là cả cuộc hành trình đầy gian truân mà trước đó tôi không hề lường trước. Quên sao được cái lúc phải vượt qua sa mạc mênh mông nóng như thiêu như đốt. Họng khô tới nỗi khó nuốt được nước bọt. Mà đâu chỉ là một hay hai tiếng đồng hồ. Phải mất nửa ngày trời mới thoát khỏi cái sa mạc quái quỉ ấy.

Và còn nhiều cái khổ khác nữa. Nhưng may thay, điều tôi khiếp nhất đã không xảy ra, vì nếu xảy ra thì ắt giờ này tôi chẳng còn ngồi đây mà kể chuyện đời cho các bạn. Đó là lúc phải đi vào miền đồi núi, tiến vào đất nước thù nghịch của người da đỏ. Lúc ấy tôi lúc nào cũng lo sợ bị thổ dân da đỏ tấn công và lột da đầu làm kỷ niệm. Suốt đêm tôi chỉ mơ thấy mình là cái xác ghê rợn với chiếc đầu hỏn máu không một mảng da. Chỉ John là luôn luôn bình chân như vại. Có lẽ anh đã quá quen thuộc cảnh chết chóc cũng nên.

Vâng, rất may, chuyện đó đã không đến với chúng tôi. Phải chăng những truyền thuyết về tính man rợ của thổ dân da đỏ chỉ là thêu dệt quá đáng?

Mọi gian khó đều phải có lúc qua. Cuối cùng, sau hai mươi mấy ngày trời băng rừng, vượt suối, qua đồi… chúng tôi đã đến được miền Tây hoang dã, vùng đất mới song đầy hứa hẹn.

Nơi đầu tiên mà cỗ xe mệt mỏi của chúng tôi dừng bánh là thị trấn Bò Vàng, bang Nevada.

Đó là một thị trấn tương đối sầm uất nằm trên một vùng đất rộng lớn, bằng phẳng. Phía xa là con sông tươi mát uốn mình qua những ngọn núi cao hùng vĩ, tạo nên một khung cảnh thật tuyệt. Bản thân cái tên Bò Vàng cũng đã cho khách xa một cảm giác thoải mái.

Còn nghe đâu đây giọng hát ấm áp của anh ngày nào cùng tiếng đàn banjo réo rắt

Hai bên đường chúng tôi đi qua là những dãy nhà lớn nhỏ, hầu hết đều cất bảng ván. Phố phường đông kẻ lại qua trong những bộ y phục nhiều màu sắc. Nhìn chung, đây là nơi cũng dễ chịu, trái với ý nghĩ ngô nghê của tôi trước kia rằng miền Viễn Tây chỉ gồm bọn giang hồ, dân anh chị tứ phương.

Tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy có điều gì không ổn treo lơ lửng dưới bầu trời xanh biếc của thị trấn này.

– Anh em mình vào đây uống chút gì đỡ khát rồi tìm chỗ nghỉ ngơi đi.

John cho xe đỗ lại trước một quán rượu cũng có tên là Bò Vàng. “Chắc xưa kia vùng này nhiều bò lắm”, tôi nghĩ.

Quán khá đông. Từ các bàn cho đến quầy hầu như kín chỗ. Ồn ào lời ăn tiếng nói về đủ mọi chuyện trên đời, kể cả chuyện tìm vàng.

– Bọn tôi từ phương xa mới đến, không rõ dân tình nơi đây thế nào.

Ở quầy, nốc cạn mấy cốc bia to chúng tôi vui vẻ bắt chuyện cùng ông chủ quán, một người có thân hình to béo.

– Thị trấn này có vẻ tươi vui đấy nhỉ? Tôi hỏi.

– Vâng có lẽ thế. Ông ta nhún vai. Thực ra thì nơi đâu cũng có những vui buồn của nó.

– Vùng này có nhiều cướp cạn không? John hỏi.

Anh vừa dứt lời thì thấy gương mặt người chủ quán sa sầm lại. mọi âm thanh trong quán đều câm bặt. Có chuyện gì đây. Chúng tôi quay nhìn ra cửa. Lù lù bước vào một gã cao lớn, tướng mạo dữ dằn với đôi mắt cứ vọ lạnh như băng, bộ râu hàm tởm chởm, áo quần bạc phếch đầy bụi cát. Vết thẹo dài trên trán và hai khẩu súng đeo hai bên hông càng làm tăng thêm vẽ hung dữ của hắn.

Hắn xăm xăm bước thẳng tới quầy. Lúc này tất cả khách khứa, trừ chúng tôi, tự động bỏ ra ngoài, vẻ sợ hãi.

– Dạ thưa, ngài dùng chi? ông chủ quán khúm núm nói với người khách mới.

– Hai thằng ranh kia, sao còn dám đứng đây. Hắn chĩa đôi mắt cú vọ vào chúng tôi. Muốn trêu gan ta hả?

Nói chưa dứt câu, hắn lấy cánh tay vạm vỡ phang mạnh vào người tôi khiến tôi té nhào, đầu va mạnh vào thành bàn đau choáng váng.

– Quân khốn kia, sao dám giở trò ngang ngược. John bất bình. Mặt anh đỏ gay.

– Cả mày nữa. Hắn cười gằn với John. Mau cút khỏi đây ngay. Tao đến đâu thì tất cả ở đó đều phải cút hết.

– Chính mày mới phải cút khỏi đây .John đáp trả.

– Ái chà, quân láo xược… hắn gầm gừ. Tao truyền cho mày phải luồn háng tao ngay, bằng không mày sẽ phải đấu súng với tao.

– Đấu thì đấu, ta sợ gì. John vỗ mạnh vào khẩu súng bên hông anh, vẻ đầy tự tin.

– Thôi đừng, John ơi. Tôi cản anh.

` – Mặc tôi, James. John vẫn tỉnh bơ. Tôi chơi súng không tồi đâu.

– Cậu cho tôi xin. Cả ông chủ quán cũng chen vào. Cậu từ xa mới đến nên chưa biết uy danh ngài Ben đây.

Nhưng mặc ai can ngăn, John vẫn bước theo tên Ben ra ngoài. Tôi có cảm giác đau khổ là trong chốc lát nữa thôi mình sẽ mất đi người bạn quí đã chia bùi sẻ ngọt cùng tôi trên bao dặm đường trường.

– Tao sẽ quăng đồng xu lên. Tên Ben khinh khỉnh bảo John. Đồng xu vừa chạm đất thì rút súng.

– Thằng nhãi này điên rồi. Mọi người tụ tập bên ngoài nhìn John xầm xì. Đầu súng với Ben Thẹo thì khác nào rước lấy án tử hình. Chắc nó mới trên trời rơi xuống nên không biết tài bắn nhanh như chớp của Ben Thẹo.

Trước sự lo lắng tột độ của tôi, John quả quyết bước ra đường, đứng đối mặt cách Ben Thẹo chừng chục bước. Hắn ta lạnh lùng cho tay vào túi áo móc ra một đồng xu. Giây phút này người tôi ướt đẫm mồ hôi; tim tôi cơ hồ muốn vỡ tung. Một bầu không khí nặng nề bao trùm lên mọi vật.

Nhếch mép cười, Ben Thẹo quăng nhẹ đồng xu lên. Đồng xu vừa rơi xuống chạm đất thì hầu như cùng lúc ấy một tiếng súng chát chúa vang lên.

Đoành…

Cả không gian in lặng. tim tôi tưởng chừng đã vỡ thành trăm ngàn mảnh. Cả John và Ben Thẹo đều ở trong tư thế chĩa súng vào nhau. Từ họng súng của John bay ra một làn khói, nhưng súng của đối thủ thì không.

Thế rồi, một tích tắc sau, thân hình to lớn nặng nề của Ben Thẹo đổ vật xuống. Chuyện không ai ngờ. Từ giữa ngực tên hung bạo, máu phun ra có vòi. Hắn giãy giãy vài cái rồi im hẳn, đầu ngoẹo sang một bên. Mắt hắn còn mở trừng trừng như kinh ngạc về điều vừa xảy đến. Hắn đã chết.

– Trời, John… Tôi xúc động chạy tới ôm lấy John. Tôi không ngờ…

– Thì tôi đã bảo cậu là tôi chơi súng không tồi mà. John cười hồn nhiên như thể chưa chuyện gì xảy ra.

– Tôi cứ tưởng sẽ mất cậu mãi mãi. Theo cậu gần tháng nay vậy mà giờ tôi mới biết đến tài năng trác tuyệt của cậu.

– Cậu thật là tuổi trẻ tài cao. Tài như cậu ít ai bì kịp. Dân chúng hồ hởi xúm quanh John. – Cậu có biết là cậu vừa hạ được Ben Thẹo, một tay súng cự phách không. Khẩu súng bạo tàn của hắn đã cướp đi mạng sống bao nhiêu người. Tài hắn chỉ kém Bill Scott. Tên này và đồng bọn vẫn còn là mối đe dọa cho chúng tôi.

– Thế không ai coi việc an ninh ở đây sao? John hỏi

– Có, có chứ. Một người có vẻ vai vế vùng này mau mắn đáp, nhưng có cũng không vì ai cũng khiếp sợ chúng. Chính người cầm đầu an ninh trước đây đã bị Ben Thẹo cho sang thế giới bên kia với hàng chục phát đạn vào người.

– Đề nghị cậu giúp chúng tôi thành lập một nhóm dân quân thiện chiến. Ông ta khẩn khoản.

Thực ra tôi và John chỉ có ý ở tạm nơi đây rồi sau sẽ đi xa hơn để tìm vàng. Song, trước tình cảnh của thị trấn này cùng sự khẩn nài hết lời của dân chúng, John đã không thể từ khước.

Thế là từ đây chúng tôi đã trở thành công dân của thị trấn Bò Vàng nơi con người lãng tử của John sẽ gắn bó suốt quãng đời còn lại của anh.

Việc hạ được Ben Thẹo khiến John từ một khách vô danh trở nên tăm tiếng khắp vùng. Mọi người khâm phục nhắc đến anh. Đến đâu anh cũng được chào đón nồng hậu.

Phải nói rằng nếu John cứ để đầu tóc bờm xờm, mình mẩy hôi hám thì cũng khó mà hấp dẫn được ai. Song từ khi về đây, cách sống của anh đã thay đổi nhiều. Nhờ siêng tắm rửa, tóc tai chải chuốt, ăn vận đoàng hoàng nên trông anh bảnh trai ra phết. Thành thử, chẳng bao lâu, thêm với tài đàn hay bắn giỏi John đã khiến cho cõi lòng của lắm tiểu thư phải rung động. Nhiều cô tới thăm hỏi anh luôn.

Vậy mà, lạ chưa, trước ánh mắt mời mọc đầy tình tứ của các nàng kiều nữ, John vẫn hoàn toàn dửng dưng. Chẳng lẽ anh chàng lại kén cọ thế ư?

Song là bạn thân, được ở bên John luôn nên tôi cũng hiểu ra. Nhiều lần tôi thấy anh ngồi một mình, tay nâng niu quả tim gỗ luôn đeo ở ngực không khi nào rời, mắt đăm đăm ngắm nhìn người thiếu nữ khắc trên đó mà vẻ mặt u buồn, đôi khi khóe mắt rưng rưng. Thì ra trong anh có một tâm sự buồn.

“Ngày trước tôi có yêu Susan, một thiếu nữ xinh đẹp thùy mị – một ngày kia John thổ lộ cùng tôi. Nhiều chàng trai ngõ lời muốn lấy nàng làm vợ nhưng Susan vẫn tha thiết yêu tôi, một kẻ đói rách không cha không mẹ, một chữ bẻ đôi không biết. Mối tình chúng tôi đang thắm thiết thì Susan đột ngột qua đời. Nàng yên nghỉ trong một nghĩa trang nhỏ gần dòng sông Missouri êm ả. Từ đó trở đi tôi sống cuộc đời lang thang và thề không bao giờ còn yêu ai nữa”.

Sau nhiều tháng trời được sự huấn luyện tận tình của John, thị trấn Bò Vàng đã có được một đội dân quân khá tinh nhuệ. Sự có mặt của dân quân làm cướp cạn vùng này giảm đi rõ rệt. Riêng với John thấy bóng anh là tên vô lại nào sắp dở trò phải nhanh chân chuồn mất. Cái chết của Ben Thẹo ngày nào vẫn còn là mối ám ảnh cho bọn chúng.

Missouri êm đềm

Nhưng có điều khiến John chưa hài lòng là vẫn chưa một lần chạm súng với Bill Scott. Qua lời kể, được biết băng đảng của hắn gồm một tên chột mắt, một tên da đỏ, một tên cao lêu nghêu và hai tên khác. Đặc biệt Bill Scott có gương mặt đẹp trai, trí thức đến nỗi không ai biết trước không thể nào ngờ đấy lại là một tên tướng cướp giết người không gớm tay. Bọn chúng là những tay súng thiện nghệ mà trội hơn cả chính là Bill Scott. Có người bảo hắn thừa sức bắn trúng con ruồi bay cách xa trăm thước. Hẳn vì khiếp sợ hắn nên thêu dệt thế thôi, nhưng có thể ghi nhận tài cầm súng của Bill Scott chắc phải ngang ngửa với John chứ chẳng chơi. Chúng cướp bóc hết vùng này sang vùng khác; mỗi nơi lâu lâu ghé một lần. Bọn chúng đã thăm viếng nhà nào thì nhà đó phải mau mau nộp đủ theo yêu cầu của chúng, trái lời thì chỉ có nước hồn lìa khỏi xác.

Nói chung đây là một băng cướp lợi hại, không phải loại cướp vặt tầm thường.

Cuối cùng thì John cũng được toại nguyện. Một sáng kia, đúng một năm sau cái chết của Ben Thẹo, có mấy người dân quân và cả ông chủ quán Bò Vàng hối hả chạy tìm John, cho biết hiện băng đảng của Bill Scott đang hiện diện đầy đủ tại quán này và đang cưỡng hiếp Nancy, con gái ông.

Oái oăm thay, chính lúc ấy John vừa lên cơn sốt xong. Nước da xanh xao, trông anh sút đi thấy rõ. Vậy mà John vẫn tỏ ra hăm hở khi nghe tin ấy. Đang trên giường bệnh, anh ngồi bật dậy ngay.

Dù quân số đông hơn hắn song chúng tôi không dám khinh địch vì đối phương đều nổi tiếng là những tay súng có hạng. Cái khó cho chúng tôi là trong tay bọn cướp còn có Nancy. Chúng có thể dùng nàng làm vật che chắn khiến chúng tôi không dám bắn nàng.

Tóm lại, một trận đánh ác liệt sắp diễn ra. Trong trận đánh này nhiều người trong chúng tôi có thể phải hi sinh. Đối với nhân dân thị trấn Bò Vàng, ngày đó đã đi vào lịch sử và sống mãi trong ký ức.

Tôi xin kể lại toàn bộ diễn biến trận đánh ấy:

Sau khi nhanh chóng bố trí nhiều tay súng mai phục trên các ngả đường, quyết không cho tên cướp nào chạy thoát, John cùng tôi và tám người khác kéo ngay đến ngôi nhà lớn bên kia đường đối diện với quán Bò Vàng, chờ bọn cướp ló ra là giáng đòn phủ đầu. Chúng tôi chưa kịp ổn định vị trí thì từ trong quán cả sáu tên của băng Bill Scott lục tục kéo ra. Đấy là lần đầu tiên tôi và John thấy tận mắt những tên cướp khét tiếng kia. Thành phần của chúng đúng như lời kể. Tên da đỏ có bộ mặt thật đáng sợ. Chiếc mũi khoẳm to xù của hắn dễ làm liên tưởng đến những con kên kên chuyên rỉa xác chết. Bản thân hắn chắc đã lột da đầu lắm người cũng nên. Tên này có lẽ đã tự ý ly khai bộ lạc hoặc bị chính bộ lạc khai trừ. Tên chột lại chẳng đẹp đẽ gì. Chiếc băng đen bịt kín chiếc mắt hỏng cùng chiếc môi sứt và những vết thẹo chằng chịt trên mặt làm hắn thật ghê tởm. Kẻ nào yếu bóng vía chẳng tài nào dám nhìn, sợ đêm về nằm mơ.

Đó là hai tên có bên ngoài khó ưa nhất. Những tên kia tương đối đỡ hơn. Song chúng đều giống nhau ở điểm là đều toát ra vẻ lạnh lùng đầy sát khí ngoại trừ, phải, ngoại trừ Bill Scott. Trời, người như thế mà lại là tướng cướp ư? Với vóc người đầy đặn, cân đối lại thêm gương mặt điển trai, phải nói hắn thừa sức chinh phục nhiều phụ nữ. Hắn phải xuất thân từ gia đình danh giá hẳn hoi. Vậy mà…

Chúng tôi ai nấy chuẩn bị vào trận. Nhưng, quái ác thay, điều chúng tôi lo ngại đã đến. kề cạnh Bill Scott chính là cô Nancy xinh đẹp trong bộ quần áo tả tơi. Bị tên cướp ôm chặt nàng khóc sướt mướt. Thì ra cưỡng hiếp nàng xong, chúng vẫn chưa muốn buông tha. Ôi, giá không vướng Nancy thì chúng tôi đã khạc vào bọn côn đồ những loạt đạn căm thù ngay tức khắc. Tình thế thật khó xử.

– Cứ để tôi. Nhìn bọn cướp chuẩn bị lên ngựa, John ra hiệu cho chúng tôi đừng vội bắn.

Thế rồi chĩa ngay súng về phía quân thổ phỉ, John lảy cò. Đoành… Đoành… hai tiếng súng vang lên. Vừa đặt mình lên ngựa, tên cao kều và gã độc nhãn rơi ngay xuống đất. Hai phát đạn cực kỳ chính xác của John đã loại ngay hai tên vô lại. Riêng tên chột bị đạn xuyên qua chiếc mắt lành thành thử hắn phải về chầu trời với đôi mắt mù hoàn toàn!

Bị bắn bất ngờ, mấy tên kia tức thì rút súng bắn xối xả về hướng xuất phát những viên đạn sát hại đồng bọn chúng khiến chúng tôi vội vàng náu mình.

Người qua đường nhốn nháo. Một cụ già bị đạn lạc chết ngay. Thừa lúc ấy bọn cướp phóng ngựa bỏ chạy. Hai tên chạy một đầu, tên da đỏ chạy đầu khác. Riêng Bill Scott siết chặt người Nancy lôi lại vào trong quán.

Phải công nhận bọn cướp chiến đấu rất ngoan cường. Trên đường đào tẩu, chúng đã bị anh em dân quân phục sẵn bên đường liên tiếp truy kích. Với hai tên chạy một hướng, những phát đầu của anh em đều trật, trong khi đó chúng vẫn bình tĩnh bắn trả, giết chết bốn dân quân. Song ngày tàn của chúng đã đến. Khi chúng cố gắng thoát ra vùng đồi núi thì bắt đầu xơi đạn. một tên bị lủng sọ bởi viên đạn của Mark, tay súng khá nhất trong các dân quân. Tên kia dù không xơi đạn vào đầu nhưng cũng lãnh gần chục phát đạn vào khắp người. Hắn lì lợm ôm ngựa chạy miết rồi mới chịu gục chết bên sông.

Tên da đỏ thì sao? Thực tôi chưa từng thấy ai ghê gớm như hắn. Thân hình đẫm máu vì hàng loạt đạn hắn vẫn cố bắn trả hạ sát ba dân quân sau đó hắn còn nhận thêm nhiều phát nữa, đưa tổng số đạn đi vào người hắn hơn hai mươi viên! Thân thể tên da đỏ chỉ còn là một đống thịt rách nát thế mà hắn vẫn gắng chạy thêm quãng nữa rồi mới chịu buông mình xuống ngựa. Các dân quân tưởng hắn đã chết tiến lại gần thì hắn dốc hết toàn lực bóp cò giết thêm một người nữa xong mới chịu chết hẳn.

Như vậy, để hạ được ba tên bỏ chạy, chúng tôi đã thiệt hại mất tám người. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Để tiêu diệt trọn ổ bọn cướp, chúng tôi đã phải trả một giá đắt hơn rất nhiều…

Tôi xin quay sang Bill Scott.

Sau khi kéo Nancy vào lại quán, hắn một mặt lấy nàng làm vật che chắn, mặt khác xả đạn như mưa về phía chúng tôi. Còn chúng tôi lại không thể làm gì khác hơn là ngồi yên chịu trận. Cục cựa một chút là nát sọ như chơi.

Trong khi đó, anh em truy kích bọn cướp trở về phát loa loan tin thắng trận làm tinh thần mọi người vô cùng phấn chấn và hẳn phải làm Bill Scott hoang mang. Vòng vây với hắn ngày càng khép chặt.

– Sớm muộn Bill Scott cũng phải thua. John nói. Song kết cục có thể không đơn giản.

Theo tôi, có khả năng xảy ra một trong hai điều: hoặc Bill Scott buông súng qui hàng, hoặc là hắn sẽ phải buộc đối phương để hắn cùng Nancy ra đi mà không ai dám bắn theo. Điều thứ nhất khó lòng xảy ra đối với một tên cướp sừng sỏ như hắn.

Nhưng không, đúng như John tính, sự việc lại diễn ra theo hướng khác.

– Tao không ngờ vùng này dám trở mặt phản tao. Bill Scott nói lớn, giọng đầy căm hận. Tao sẵn sàng thả con bé ra với điều kiện đứa nào đã xách động bọn bay phải đọ súng với tao. Dưới vòm trời này chỉ nên có một con đại bàng.

– Được rồi, John lẩm bẩm. Ngày này năm ngoái, cũng tại chốn này, Ben Thẹo đã bỏ mạng thì nay đến lượt mày.

– Đừng, John. Sợ John nhận lời đấu súng, tôi vội vàng ngăn anh. Đừng quên cậu vừa sốt xong. Bình thường cậu có thể chọi được hắn, song lần này chỉ cần tay cậu kém nhạy một chút thôi…

– Đừng lo, James. John bình tĩnh. Đây cũng là điều hay vì nếu thoát được hắn sẽ gầy lại băng đảng khác và chúng ta sẽ phải mệt thêm.

– Hay là…biết không thể nào ngăn được John, tôi đề nghị. Hay là khi hai người sắp vào cuộc, chúng tôi sẽ đồng loạt nã đạn vào hắn.

– Không được đâu. John lắc đầu. Rõ ràng với Nancy trong tay, hắn có thể thoát đi dễ dàng. Nhưng hắn không thèm làm thế nên ta cũng phải tỏ ra là những kẻ biết chơi.

Và anh lên tiếng nhận lời đấu súng với Bill Scott.

Như lần trước với Ben Thẹo, một lần nữa cả không gian lại đắm trong thinh lặng. Có thể nghe thấy tiếng ruồi bay. Tất cả nín thở nhìn John. Cả hai đối thủ đều mang vẻ nghiêm trọng, mắt gờm nhau. Dù hoàn toàn tin tưởng vào John nhưng tôi vẫn thấy âu lo. Song, như bao người khác, tôi chỉ biết bất lực chờ đợi.

Hai tay súng từ từ bước vào vị trí đối mặt, cách nhau mươi bước. Sự căng thẳng đã lên đến tột cùng. Trống ngực tôi đập thình thình. Thời gian như dừng lại. Đất trời như muốn vỡ tung.

Và rồi, nhanh như chớp, cả hai cùng rút súng ra.

Đoành..một âm thanh xé tai vang lên. Tưởng chùng tiếng nổ của đất trời.

– Bill Scott đã chết! Mọi người hét to.

Thực vậy, một giây sau khi vang lên cái âm thanh xé tai ấy. Thân hình của Bill Scott đổ nhào xuống. Mặt hắn đầy máu. Hắn đã trúng đạn vào đầu. Còn John vẫn đứng nguyên, tay buông thỏng khẩu súng đương nhả khói. Đối thủ của anh hoàn toàn nằm bất động.

Thế là tàn đời một kẻ bạo tàn. Thế là xóa sổ một băng cướp sừng sỏ. Mối đe dọa lớn nhất của thị trấn Bò Vàng từ này không còn nữa. Nụ cười sung sướng nở rộ trên mặt bao người.

Nhưng niềm vui ấy không trọn vẹn, không bao giờ trọn vẹn…

Phải, mọi người vừa đổ đến bu quanh xác Bill Scott thì John chợt lảo đảo rồi ngã gục. Trời ơi, anh cũng trúng thương rồi. Thì ra viên đạn của Bill Scott cũng bay ra cùng lúc với John và trúng đích. Tôi bàng hoàng chạy đến bên John. Từ ngực anh máu tuôn ra như suối. Quả tim gỗ John luôn đeo nơi ngực bị thủng một lỗ tròn. Viên đạn ác nghiệt của tên cướp đã xuyên qua nó đi vào ngực John.

Qua gương mặt nhợt nhạt và hơi thở yếu ớt của John, tôi biết anh chẳng còn sống bao lâu nữa. Ôi John của tôi… Tôi nức nở.

– Bạn James yêu quí…John thều thào. Tôi sắp ra đi…từ lâu tôi vẫn mong gặp lại Susan…Sau khi tôi chết, xin bạn hãy đem trái tim tôi luôn đeo nơi ngực đến đặt bên mộ nàng…có lẽ tôi đã sống không tồi…Thuở còn sống Susan luôn mong tôi được rạng mặt với đời.

Đến nay, John đã an nghỉ nơi đất này được mười năm. Gót chân phiêu lãng của anh mãi mãi dừng lại nơi đây. Những vòng hoa tưởng nhớ thường xuyên được mọi người đến đặt lên mộ anh.

Mười năm rồi. Vậy mà tôi cứ ngỡ mới như ngày hôm qua. Trên quãng đời còn lại tôi có thể sẽ thêm nhiều bạn nữa, có thể sẽ thêm nhiều kỷ niệm. Nhưng tôi tin chắc rằng người bạn tuyệt vời nhất đời tôi mãi mãi vẫn là John, những kỷ niệm tuyệt vời nhất trong đời tôi mãi mãi vẫn là những ngày tháng ngắn ngủi được sống bên anh. Năm tháng qua đi, những kỷ niệm về anh vẫn sống mãi trong lòng tôi. Những kỷ niệm ấy sao đẹp vô cùng, kể cả lúc đầu tôi gặp anh trên chiếc xe đạp ọp ẹp năm xưa: Áo quần bẩn thỉu, tóc tai bù xù, anh cầm ngược cuốn Đông Ki-Sốt mà lật lật…

Giờ đây khi John đã vĩnh viễn sang thế giới bên kia gặp lại người con gái của lòng mình, tôi tưởng chừng vẫn còn nghe đâu đây giọng hát ấm áp của anh ngày nào cùng tiếng đàn banjo réo rắt:

Một mình từ nơi xa tít xa

Cây đàn xinh xắn vác trên bờ vai

Về nơi đây lang thang phất phơ

Đi tìm cô bé trót yêu lâu rồi…


(1) Dân ca Mỹ

Tin bài liên quan:

VNTB – Truyện Ngắn: Một cuộc chiến tranh

Phan Thanh Hung

VNTB – Truyện ngắn Noel: Rudolph Mũi Đỏ

Phan Thanh Hung

VNTB – Hitler và cỗ máy thời gian

Phan Thanh Hung

Leave a Comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.