Phan Nhân Quyền
Kỳ 3: Âm mưu và những phá hoại của UBLLCG dưới sự chỉ đạo của đảng CSVN tại Bắc Việt.
(VNTB) – Họ đã dụ dỗ, lôi kéo, mua chuộc cho có một số giáo dân và linh mục công khai làm Giuđa bán Chúa, bán anh em.
Mặt Trận Tổ Quốc sắp xếp một hội nghị trá hình (của những người CG yêu nước) bầu ra linh mục Vũ Xuân Kỷ làm chủ tịch, linh mục Hồ Thành Biên phó chủ tịch. Điều hành Ủy ban Liên lạc (thật ra là hoạt động dưới chỉ thị của đảng CSVN) có các linh mục Nguyễn Thế Vịnh, Phạm Quang Phước và Võ Thành Trinh làm ủy viên. (Chính 3 linh mục này sẽ là những người Đảng Cộng sản đưa ra làm nòng cốt cho Ủy ban Đoàn kết ở miền Nam sau năm 1975). Ủy ban liên lạc bị cha Phạm Hân Quynh chỉ trích nặng nề. Do đó, cha Quynh đã bị bắt và bị đi tù trong 30 năm.
Tại giáo phận Hải Phòng dưới sự cai quàn của ĐC Phaolô Maria Khuất Văn Tạo, ngài cương quyết cắt các phép (Treo Chén) đối với LM Phạm Quang Phước là cha phó giáo xứ Nam An, Hải Phòng. Và sau này trở thành quản xứ sau khi Cha Già Đa Minh Lương ở Nam Am bị đấu tố cho đến chết đói trong tù.
ĐC Phaolô Maria Khuất Văn Tạo cả quyết: “Ủy ban Liên lạc Công Giáo không do Công Giáo đứng ra thành lập mà là do Chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa đứng ra thành lập và trả lương cho các người tham gia. Những người như Ngô Tử Hạ (chủ tịch UBLL Hà Nội) không hề đại diện cho quyền lợi của người Công Giáo Việt Nam.” Đảng CSVN xử dụng LM Phạm Quang Phước để lôi kéo, phát triển UBLL tại GP Hải Phòng, cũng như phân hóa giáo hội, và chống đối Chủ Chăn quyết liệt khi không thể khuynh loát ngài. LM Phước hậm hực tuyên bố: “Cha Chính mời tôi về cấm phòng, tôi vâng lời, nhưng thấy Đức Cha không thay đổi thái độ, cấm phòng gì lại lễ không được làm, tội không xưng. Ở đây cấm tôi làm lễ, tôi đi Hà Nội tha hồ bánh, tha hồ rượu, khối dầu thánh. Đối với Đức Cha, tôi không có gì, tôi chỉ ở trong Ủy ban Liên lạc Công Giáo thôi. Kinh thánh có câu: Con là thầy cả dòng Melchisedech cho đến đời đời. Ai cách được chức linh mục của tôi. Tôi vẫn là linh mục của địa phận Hải Phòng, của Hội thánh. Có lời khác rằng: Dù thầy cả có tội lỗi thế nào làm lễ cũng vẫn biến bánh rượu thành Mình Thánh Máu Thánh kia mà. Tôi có tội thì tôi chịu có ai phải chịu thay tôi đâu. Đức Cha có phải chịu đỡ tôi đâu. Tôi xưng tội hàng tháng, tôi mở miệng nói một tiếng sẽ có chán thầy cả giải tội cho, còn cha Mỹ rồi sẽ chết một mình không ai làm các phép cho đâu, mà tôi về Hải Dương làm lễ lại cấm tôi. Thánh Phaolô nói trước khi chịu lễ phải xét mình xem có tội gì đã, tôi xét mình chả thấy có tội gì mà, chả cờ bạc, rượu chè, trai gái gì kia mà. Đem truyện Lutero đọc, ám chỉ thằng Phước này đấy, nhưng thằng Phước này có rối đạo đâu. Tôi có dậy có 4 Đức Chúa Giời [Trời] đâu, nếu tôi có giảng Đức Chúa Giời 4 ngôi hẳn giáo hữu họ chẳng nghe theo tôi đâu”. (1)
Trong lúc giáo phận Phát Diệm cũng khốn đốn bởi chính sách tôn giáo nhất là Công Giáo được nhà cầm quyền CSVN theo đuổi rập khuôn đảng CS Trung Hoa. Có những LM, tu sĩ giáo dân làm tay sai chúng trong tổ chức UBLL tiếp tay đánh phá , gieo bao đau thương cho những mục tử nhân lành cụ thể như ĐC Phaolô Bùi Chu Tạo giám mục chính tòa tiên khởi GP Phát Diệm (1960-1998).
Cha Phêrô Nguyễn Văn Khải, DCCT, kể rằng :
Năm 1989 lúc tôi rời Miền Bắc để vào Sài Gòn tu học thì Giáo phận Phát Diệm chính thức chỉ còn 9 cha: Trình-Sỹ-Thiều-Vọng-Tường-Quỳnh-Phúc-Hải-Lãm.
Đã ít thì chớ, lại không được tự do làm việc. Tôi nhớ lúc tôi ở nhà thì có cha Thiều và cha Phúc đang bị nhà nước quản chế thân thể. Các cha khác không bị quản chế thân thể thì cũng bị quản chế mục vụ: các ngài chỉ được làm lễ ở nhà thờ nơi mình cư trú, nếu đến làm lễ ở nhà thờ ở xã huyện khác phải có phép của nhà cầm quyền. Phép này xin được cũng rất nhiêu khê.
Bản thân ĐC Bùi Chu Tạo lúc đó cũng ở trong tình trạng bị quản chế không tuyên bố. Nhiều lần ngài nói với tôi rằng: “Cha bây giờ như bị giam lỏng ở Nhà Chung này rồi!”
Ngài chỉ được phép ở Tòa Giám Mục và làm lễ tại Nhà thờ Chính Tòa. Ngài không được đến các giáo xứ. Dù chỉ đi thăm cũng không được chứ đừng nói là đi làm lễ. Chính vì vậy, từ năm 1957 khi ngài rời Tam Châu để xuống Phát Diệm cho đến lúc tôi rời Miền Bắc năm 1989 chưa bao giờ ngài được trở lại giáo xứ Tam Châu quê hương ngài.
Cha cũng không quên thành tích của UBLL phá giáo hội, dâng đảng. Một số Linh mục và giáo dân gia nhập cái gọi là UBLLCG của đảng tích cực theo dõi và đánh phá giáo hội. Cộng sản còn tìm cách đánh phá Giáo Hội từ bên trong.
Nhà nước cộng sản đã dụ dỗ, lôi kéo, mua chuộc cho có một số giáo dân và linh mục công khai làm Giuđa bán Chúa, bán anh em. Đó là một số giáo dân làm tai sai cho cộng sản. Số này rất hung hăng. Ngay tại thôn quê tôi, tôi cũng thấy có 2 người, trong đó có một người còn kéo cả vợ con bỏ đạo và đến chết vẫn không sám hối. Trong số khoảng 30 chục cha còn lại của Giáo phận Phát Diệm đã có 2 cha đi theo cộng sản, gia nhập Ủy ban Liên lạc Công Giáo Yêu Nước, một tổ chức ngoại vi của Đảng Cộng sản, tiền thân của Ủy ban Đoàn kết Công giáo Yêu Nước sau này, để chống phá Giáo Hội.
Đó là Cha Trinh và Cha Vịnh: Cha Vịnh từng làm Chủ tịch MTTQ Việt Nam. Đức Cha Bùi Chu Tạo đã treo chức hai cha này. Tuy nhiên với sự hậu thuẫn của nhà cầm quyền cộng sản, bất chấp lệnh cấm của Đức Cha, Cha Trinh đã tự ý chiếm nhà thờ Phúc Nhạc và Cha Vịnh đã tự ý chiếm nhà thờ Ninh Bình. Khi Nhà thờ Ninh Bình bị bỏ bom sập thì ngài về họ Chẹo dưới Ninh Bình. (2)
Tại Hà Nội LM Giuse Maria Trịnh Như Khuê được tòa thánh Vatican phong Giám mục Giám Quản Tông Tòa GP Hà Nội ngày 15/08/1950. Mặc dù theo nhận xét chung thì Tổng Giám mục Trịnh Như Khuê qui tụ được một số Linh mục trí thức như các Linh mục Đinh Lưu Nhân và Nguyễn Văn Vinh. Họ đều du học, có thể là bậc thầy của bốn LM sau này ở Sàigòn, mà nhiều người gọi tên là “tứ nhân bang”. Họ có lý tưởng vững chắc, đạo hạnh, can đảm, hy sinh, tuân phục mặc dầu bị bách hại. Trong số bốn vị trên, LM Vinh chết trong tù ở trại Cổng Trời, LM Thông 27 năm tù, hai lần lên Cổng Trời, được thả ra và chết sau đó vài năm. LM Quynh và Oánh đều bị quản thúc trên 20 năm.
Khổ nạn chung của GHCGVN dưới sự bách hại của CSVN là UBLLCG như công cụ đàn áp (dùng LM, tu sĩ CG đễ đàn áp Công Giáo). Chính UBLLCG đã cố ý gây ra sự tiếm quyền tại nhà thờ chính tòa Hà Nội Noel 1958. Làm cớ cho nhà cầm quyền bỏ tù cha chính Gioan Lasan Nguyễn Văn Vinh và ngài đã chết rũ tù tại trại giam Cổng Trời.
Hà Nội đã chớm cái phong trào Liên Lạc Công Giáo (Ủy Ban Đoàn Kết Công Giáo hiện nay). Có ông Bưởi, ông Ngô Tử Hạ là những tiêu biểu Công Giáo trí thức tiến bộ. Ông Bưởi tự xưng là Trùm xứ Nhà Thờ Lớn Hà Nội, đứng đầu nhóm cấp tiến bình dân, và dĩ nhiên là hung hăng.
Ở Phương Tây người ta chỉ chú ý cái lễ đêm Noel, bởi đó sửa soạn cờ quạt, đèn sáng cho lễ đêm, dải sao lớn vv…Ở Việt Nam, thì các thành phố mới có vẻ rầm rộ vào lễ đêm. Ở Hà Nội, lễ đêm chỉ người ngoại quốc mới được vào nhà thờ. Người Việt Nam cố gắng dự lễ âm thầm ở sân trường Dũng Lạc.
Ngày 24.12.1958 chính quyền cho giăng cờ ở trước cửa nhà Nhà Thờ Lớn. Dĩ nhiên là cờ Hội Thánh và cờ Quốc Gia. Không bàn hỏi, thông báo cho ai trong nhà thờ biết, cứ tự động làm. Lúc đó người Công Giáo đề phòng các phong trào Công Giáo tự trị tách rời khỏi Vatican, như các nước cộng sản quen làm. Tự động đem cờ quạt đèn đến trang trí, không báo cho cha xứ, có nghĩa là chiếm nhà thờ. Mọi người nghĩ thế. Để phản ứng lại, cha xứ Nhà Thờ Lớn, cha Căn (sau này là Đức Hồng Y Giuse Maria Trịnh Văn Căn) cho kéo tất cả các chuông nhà thờ trong vòng một tiếng đồng hồ để báo động. Cờ dây đã được mắc, cha Vinh trong Tòa Giám Mục chạy ra. Ngài nóng tính, tự tay giật các dây cờ, trèo lên thang giật các băng cờ trước nhà thờ. Có người phản đối Cha nói việc lễ, tự do tín ngưỡng, ai làm gì thì làm. Cha Vinh bắt chéo hai tay ra đằng sau, nói tự do thế này. Nghĩa là tự do bị trói giật cánh khuỷu. Chuông nhà thờ cứ réo lên, cho đến khi dẹp hết cờ quạt, các băng khẩu hiệu. (3)
Nói đến thành tích tay sai của UBLLCG tại TGP Hà Nội thì không thể không kể đến Dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà. Cha Phêrô Khải tiếp:
“Sau khi Thầy Clemente Đạt bị bắt, cũng là thời kỳ khó khăn. Chỉ còn một mình, tôi bị cấm không được đi đâu ra khỏi Hà Nội. Xin thì cho, nhưng có người theo dõi. Dù là đi không xa. Đến nhà thờ Hàng Bột để giúp giải tội với cha Chiễu. Tôi cũng bị nhóm UBLLCG (tội gọi là nhóm lệch lạc CG) theo sát, khiến tôi phải ra về cửa sau. GX Thái Hà bị coi như là ổ gián điệp, người ra vào thăm tôi đều bị ghi số xe. Tôi bị cô lập. Không mấy ai dám đến thăm. Chỉ còn lại hai người thân cận: ông bõ, và ông kéo chuông… Trong những năm chờ đợi giải quyết việc Giám mục Phó Phát Diệm thì xảy ra việc cha Nguyễn Thế Vịnh qua đời.
Ngài là chủ tịch Ủy ban Liên Lạc Công Giáo, là gốc Phát Diệm, xuất thân từ Đại Chủng viện Thượng Kiệm, học trên Đức Cha Tạo 1 lớp. Trong lúc đưa xác cha Vịnh về quê quán Phát Diệm, tôi xin được quá giang xe của Ủy ban LLCG, bây giờ đã đổi thành Ủy ban Đoàn Kết Công Giáo (ĐKCG), trên xe mọi người trong Ủy ban nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm. Đến Phát Diệm, ban tổ chức bố trí các khách về dự tang lễ cư ngụ trong một ngôi nhà ở Trì Chính. Cha già Phaolô Nguyễn Chu Trình nói nhỏ với tôi để gợi ý là cả hai chúng tôi nên vào Nhà Chung nghỉ, nhân thể vấn an Đức Cha Chính. Nhưng có một anh ĐKCG nhất định không cho tôi đi”. (4)
Ngày nay có những người muốn xóa nhòa lịch sử. Nói rằng Ùy Ban Liên Lạc Công Giáo do đảng CSVN không lập ra để tiêu diệt CG (công cụ đàn áp CG), không tác hại gì nhiều đến giáo hội CG miền Bắc lúc đó. Họ muốn làm nhẹ đi vấn nạn, để xí xóa. Thực chất của UBLL không kém phần thâm hiểm, và ác hại như chủ của nó là đảng CSVN (đảng không gầy dựng và nuôi dưỡng tổ chức, cá nhân nào không có lợi cho họ, và không làm theo lệnh của họ). Những sự kiện cụ thể, được nhân chứng lịch sử kể lại. Được nêu ra, trong bài viết này chỉ là một phần nhỏ tội ác của CSVN và tay sai UBLL gây ra nhằm tiêu diệt CG lúc bấy giờ. GH không bị diệt vong hay trở thành Cộng Giáo như Hán Cộng giáo (Hội Công Giáo yêu nước Tam Tự của đảng TC).
Ngoài ơn Chúa gìn giữ còn nhờ ba yếu tố quyết định: (đã nói trong bài trước)
– Giáo Huấn nghiêm nhặt đúng đắn của tòa thánh Vatican.
– Tất cả Giám Mục các giáo phận đồng lòng trung thành với đức tin tinh tuyền, giữ vững căn tính Công Giáo, yêu mến đàn chiên của Chúa. Các ngài không ngại hy sinh, gian khổ, đồng sinh đồng tử với đàn chiên, sẵn sàng chết để bảo vệ họ, như Mục Tử Tốt Lành Giêsu.
– Đàn Chiên yêu mến, trung thành với giáo huấn của Giám Mục. Họ cũng dám xả thân để bảo vệ chủ chăn.
Làm nên một giáo hội hiệp nhất đúng như lời Chúa dạy là cho UBLL bó tay vì bị cô lập, không thể thực thi lệnh của đảng là xé nát sự hiệp nhất của GHCG. Đảng CSVN cũng không thể biến CG thành một giáo hội CG trá hình như các tôn giáo khác.
(Còn tiếp)
Kỳ 4: Ủy Ban Đoàn Kết Công Giáo yêu Nước hà hơi tiếp sức cho UBLLCG đang hấp hối sống lại. (Lời của ĐC Phaolô Lê Đắc Trọng).
____________
Ghi chú:
1. http://www.vietcatholic.net/News/Html/249552.htm
2. https://nhathothaiha.net/nho-vi-muc-tu-nhan-lanh-duc-cha-phaolo-bui-chu-tao-1909-2001-giam-muc-phat-diem-phan-2/
3. Chứng từ của GM Phaolo Lê Đắc Trọng/ http://www.vietcatholic.net/News/Html/54286.htm
4. http://www.giadinhanphong.com/trang-chinh-2/bai-viet/vu-sinh-hien-cau- chuyen-cua-nhung-cay-dai-thu—cha-gia-vu-ngoc-bich-cssr.