18-6-2016
Kính thưa các bạn: “Chuyện thường ngày ở huyện”, nhưng lại rất đáng quan tâm. Như tôi vừa hứa với các bạn trước đây 60 phút là: để tôi gọi điện thêm 1 lần nữa xem viên Bí thư Tỉnh ủy Đà Nẵng nói chuyện ra sao, rồi tôi sẽ thông tin báo cáo cụ thể với công luận.
Chuyện chi tiết là thế này ạ: Đoàn dân oan ở Cồn dầu (Đà Nẵng) ra Hà Nội nhiều lần rồi: (từ mùa hè năm 2013 đến nay là 8 lần), mỗi lần đi Hà Nội là có ít nhất hơn 40 người, nhiều nhất là 60 người.
Với lời “kêu cứu của dân oan” thì dù là nắng đổ lửa, mưa dầm dề, sáng sớm hay đêm khuya (như sáng sớm đến phường Minh Khai, Bắc Từ Liêm), tóm lại dân kêu cứu là tôi lên đường ngay tức thì! Hoặc đêm khuya sang Đông Anh, vào bệnh viện, hay ra vỉa hè, công viên, bãi cỏ v.v… ở đâu “dân cần là tôi có”, ở đâu dân khó là có tôi ngay.
Mùa hè cách đây 2 năm, tôi đến thăm bà con ở Cồn Dầu ra Hà Nội. Trong 1 căn gác nhỏ rộng chừng 30 mét vuông, giữa con ngõ ở phố Quang Trung (Hà Đông) cho 58 người dân chen chúc… (bà con thay nhau nằm ngủ!) Tôi nói với bà con rằng: “Nếu tất cả cùng nằm ngủ 1 lúc thì chỉ được phép nằm thẳng, chứ không thể co chân được!“. Và hôm nay khi nhắc lại kỷ niệm đó bà con vẫn nhớ và nói rằng: “con vẫn nhớ khi nghe câu đó, cụ vừa khóc vừa nói chuyện, chúng con vẫn nhớ như in…”
Sáng nay dân oan Cồn dầu lại đến nhà tôi, đưa đơn kêu cứu và cho biết cụ thể tình hình là: “… thanh tra chính phủ đã tiếp chúng con rồi, có công văn yêu cầu tỉnh Đà Nẵng ra Hà Nội để đối thoại với dân trước cơ quan thanh tra chính phủ… (vì chúng cướp đất nói rằng để làm khu du lịch sinh thái… nhưng thực ra là chúng chia lô, bán nền”!
Tôi gọi điện cho Bí thư Tỉnh ủy Đà nẵng (Nguyễn Xuân Anh: riêng trong ngày hôm nay là 9 lần), 2 lần nhắn tin cho Xuân Anh, 1 lần nhắn tin cho ông trưởng ban tổ chức trung ương, nói rõ:
“…nếu Xuân Anh không nghe máy thì tôi sẽ đưa lên công luận”!
Hồi 17 giờ 8 phút ngày hôm nay 18/6/2016, Bí thư Tỉnh ủy Đà nẵng Nguyễn Xuân Anh gọi lại tôi và nói chuyện: Nội dung câu chuyện không khác gì năm 2010, tổng thanh tra Trần Văn Truyền nói với tôi, khi nhân dân An Giang và UBND tỉnh An Giang mời tôi vào An Giang để dự đối thoại, đại ý như sau:
Truyền nói: “…bác có liên quan quyền lợi gì ở An Giang không?”
Tôi tức quá, nói: “… có liên quan! Tôi vào An Giang tôi xin 2 mét! (trong khi nhà tôi ở Pháo đài Láng đã 11 đời của ông cha tôi, con, cháu, chắt tôi đều ở Hà nội cả! Tôi ngu gì mà lại xin 2 mét để chôn tôi ở tận An Giang? Nhưng nay tôi lại đổi ý là: “Thiêu”, vậy cái “lọ tro” của tôi lại để trong phòng thờ tôi! Tôi lấy 2 m để làm gì?)
Và tôi nói thêm: Tôi không “vô cảm” như các người!
Xuân Anh mở đầu câu chuyện cũng hỏi tôi: “… bác có liên quan gì về quyền lợi ở Đà Nẵng không?
Trời ơi! thế ra chúng cùng 1 giuộc với nhau cả? Tôi cười khẩy: “Cứ phải có liên quan đến quyền lợi của mình, mới lên tiếng à?” Tôi lại nói: “…tôi không vô cảm như các người!”
Hắn khuyên tôi: già rồi biết gì mà ý kiến?! Hắn còn gắn cho dân oan cái tội là: bọn phản động lôi kéo bác đấy!
Trời ơi! Đấy chỉ tại cái tội “con ông, cháu cha” mà hắn lên làm bí thư Đà nẵng đó! Khi mới nhậm chức hồi năm trước, hắn công khai số điện thoại để khi dân cần cứ liên lạc. Hắn công khai email (tôi cũng gửi email cho hắn vài lần rồi, để động viên lớp trẻ mà!). Đúng là cái trò “Mị dân”! Chỉ thương cho dân tôi thôi!
Tôi mong các bạn chia sẻ thông tin này đến với bạn bè trong nước và trên thế giới, để cùng nhau lên tiếng giúp những người “Dân oan”.