An Thư
(VNTB) – Những đứa nhỏ từng trong cảnh sống ăn xin lớn lên khó có thể trở thành người hữu ích cho xã hội, nếu không muốn nói chúng sẽ trở thành gánh nặng xã hội, nối tiếp gieo tệ nạn vào xã hội.
Đi trên các thành phố tương đối đổi mới như Hà Nội, Hải Phòng, Quảng Ninh, Đà Nẵng, Sà-gòn người ta thấy nhan nhản cảnh người ăn xin rách rưới bệnh tật hoàn toàn trái ngược với những gì chính phủ rêu rao về việc họ quan tâm đến hạnh phúc của người dân. Chính phủ làm gì để ‘cải thiện’ tình trạng này?
Dễ bắt được cảnh một người đàn bà rách rưới, bẩn thỉu bế một đứa nhỏ vài tháng hay vài tuổi quặt quẹo, cũng xanh sao vàng vọt, ngủ, hay bị cho uống thuốc ngủ thiếp trên tay; hoặc bọn trẻ cả trai lẫn gái, 5,7 tuổi chìa tay gầy guộc dơ bẩn xin khách ăn uống trong quán, đồ ăn còn dư thừa. ..Nhiều lắm những đau lòng, ứa nước mắt như vậy, có kể mãi cũng không hết. Người ta kể những chuyện người lớn bẻ tay trẻ em biến chúng thành khuyết tật dẫn đi ăn xin. Người ta cũng kể bọn bất lương chăn dắt hàng chục trẻ em, bắt đi ăn xin, móc túi, hay bọn người lớn giả thương tật chìa tay chân ghẻ lở phong cùi nửa dọa khách, nửa gợi lòng thương hại xin tiền. Người ta nói về những chuyện cả làng ngoài Bắc vào Nam ăn xin.
Người ta nói về chuyện người giả ăn xin, người ta nói về người nghèo khổ, bệnh tật thật phải đi ăn xin. Dù thật hay giả, giải quyết cảnh những người ăn xin, những vết thương của xã hội là trách nhiệm của chính phủ.
Chính quyền đã làm gì để giải quyết chuyện này?
Mỗi lần có hội nghị quốc tế ở một địa phương nào, chính quyền địa phương đó vội vã gom những người ăn xin, vô gia cư, tống những người này lên xe đưa đi đâu đó một thời gian ngắn, xong hội nghị, họ lại bị đuổi ra, trở về chỗ quen thuộc cũ hành nghề, lấp đầy vào mảng đêm xã hội đen tối nghèo nàn hòa với ánh lung lung đèn màu, tiếng nhảy múa xập xình hắt qua cửa sổ của giới tinh hoa lắm bạc, thừa tiền ăn chơi trác táng; tô vẽ đúng thực trạng một xã hội xã hội chủ nghĩa mất định hướng đang diễn ra ở Việt Nam, song song với các tệ nạn đĩ điếm, ma túy, tham nhũng, lừa đảo trên thượng tầng xã hội, nơi các quan chức, đại gia cùng nhau tranh giành miếng ăn của nhau, và của những người ăn xin tận cùng đáy xã hội.
Nạn người trưởng thành lang thang, vô gia cư, ăn xin ngoài đường đâu cũng có, trong mọi xã hội, vì nhiều lý do, và rất khó giải quyết. Nhưng còn vấn nạn trẻ em tự đi một mình hay từng nhóm, bị người lớn chăn dắt, hay bế đi xin khi còn nhỏ không thể nào chấp nhận được. Nhiều quốc gia đã giải quyết được vấn nạn này. Việt Nam thì không, và vấn nạn này càng ngày càng bành trướng gây nhức nhối cho toàn xã hội.
Những đứa nhỏ từng trong cảnh sống ăn xin lớn lên khó có thể trở thành người hữu ích cho xã hội, nếu không muốn nói chúng sẽ trở thành gánh nặng xã hội, nối tiếp gieo tệ nạn vào xã hội. Nhưng lỗi ban đầu không phải do chúng. Do người lớn, do những người tổ chức nền nếp xã hội: chính quyền.
ĐCS và chính quyền Việt Nam luôn luôn nhận đứng về phía nhân dân, về phía người vô sản, đấu tranh quên mình cho tầng lớp vô sản, nhưng thực trạng nhếch nhác, bẩn thỉu trong xã hội phơi bầy ra trước mắt mọi người thì chính phủ xem như không có.
Quyền trẻ em được đưa vào hiến pháp của Việt Nam và lại còn có luật bảo vệ trẻ em. Chính phủ Việt Nam từng rêu rao là người sớm nhất ký vào công ước Liện Hiệp Quốc về bảo vệ quyền trẻ em.
Đáng lẽ ra ĐCSVN phải thấy việc bảo vệ, chăm sóc trẻ em là vấn đề vô cùng quan trọng, liên quan đến tương lai đất nước. Đối với những trẻ may mắn được gia đình nuôi dưỡng cho ăn học, chúng bị chính sách giáo dục không căn bản, không định hướng, chỉ nhắm nặn nặn nên những con robot cúi đầu tuân theo mệnh lệnh của, lúc đầu là thày cô, sau là đảng. Giáo dục Việt Nam tạo nên những đứa trẻ ích kỷ, ghen ghét, thích bạo lực, hay những đứa trẻ ù lỳ, thụ động, bất mãn, chán nản đến chọn cái chết để tự giải thoát khỏi áp lưc của gia đình, bạn bè, xã hội. Những đứa nhỏ kém may nắn phải đi ăn xin hay bị bắt đi ăn xin hoàn toàn không được chính phủ lưu tâm. Vô số bảng hiệu treo trên các cơ sở rộng lớn, bề thế của các hội đoàn, tổ chức xã hội bảo rằng lo cho người già, người nghèo, cô đơn, phụ nữ, trẻ em, nhưng mấy ai thuộc nhóm đối tượng này được lo lắng, giúp đỡ tận tình, thoát hoàn cảnh khó khăn.
Hiến pháp 2013 (Điều 37, chương II) quy định “Trẻ em có quyền được Nhà nước, gia đình và xã hội bảo vệ, chăm sóc và giáo dục; được tham gia vào các vấn đề về trẻ em… Nhưng Việt Nam có nghiêm cấm xâm hại, hành hạ, ngược đãi, trẻ em? Hay họ đã bỏ mặc, để kệ nạn lạm dụng, bóc lột sức lao động và những hành vi khác vi phạm quyền trẻ em.”
Việt Nam tham gia Công Ước Liên Hợp Quốc về quyền trẻ em, “Trẻ em có quyền được chăm sóc đầy đủ và toàn diện ngay từ khi còn nằm trong bụng mẹ cho đến khi trưởng thành…”. Cảnh tượng trẻ em còn đang ẵm ngửa bị người lớn bế đi ăn xin bày ra trước mắt mọi người. Cảnh hàng chục trẻ em rồng rắn lê lết ăn xin từng nghìn bạc lẻ, từng chén canh cặn, miếng ăn thừa. Cảnh các em sống đầu đường xó chợ, không được đi hoc. Chính quyền không thực sự muốn giải quyết những thảm cảnh thương tâm đó.
Luật Trẻ em (2016) từ Điều 23 đến Điều 32 quy định trách nhiệm của gia đình, nhà nước trong việc hỗ trợ chăm sóc, nuôi dưỡng, giáo dục, phát triển của trẻ em, nhưng chính quyền quay mặt không giải quyết chuyện trẻ em bị cha mẹ hay người lớn dẫn đi ăn xin, không cho đi học.
Luật Lao động (2012) dành một chương riêng quy định trẻ được hưởng quyền bú sữa mẹ trong 6 tháng đầu; Có khi nào hội bảo vệ bà mẹ trẻ em cho những người đàn bà mang con nhỏ, lê la dọc đường được một hộp sữa?
Chỉ thị số 21-CT/TW của Ban Bí thư còn như sâu sát hơn nữa, đã chỉ đạo cần đẩy mạnh việc xây dựng gia đình no ấm, tiến bộ, hạnh phúc, văn minh; mở rộng..thực hiện đồng bộ các giải pháp bảo vệ, chăm sóc sức khoẻ phụ nữ; quan tâm vấn đề dinh dưỡng cho bà mẹ và trẻ em và đặc biệt cần xây dựng chương trình giáo dục quốc gia về gia đình, … Những quy định này được áp dụng thế nào đối với những gia đình không nhà, không cửa, cha mẹ dẫn cả đàn con nheo nhóc đi ăn xin? Họ có lẩn trốn hay khó kiếm đâu. Nhan nhản đầy đường! Quan chức trong chính phủ, trong đảng không thấy họ vì chẳng bao giờ những kẻ bần hàn, rách rưới, ăn xin được đến gần các khu được canh gác cẩn thận dành riêng là biệt phủ, là nơi ăn chơi, nhảy múa, tụ tập nhậu nhẹt, hút xách của các quan lớn.