Việt Nam Thời Báo

VNTB – Nhuận bút bất ngờ của ông Võ Văn Kiệt

Bùi Chí Vinh

Bùi Chí Vinh

(VNTB) – “Thưa chú Sáu, không có đen hay đỏ ở đây mà đó là thơ từ xương máu nhân dân, khác hẳn loại thơ quốc doanh thơ nghị quyết”.

[ads_custom_box title=”” color_border=”#0532e8″]

Lời tòa soạn: Bùi Chí Vinh được bạn bè gọi là một gã lãng tử. Bùi Chí Vinh có gia thế ít nhiều công thần với chính quyền cách mạng: thân phụ là Việt cộng nằm vùng, còn thân mẫu từng bị giam trong bót Catinat với bí danh Mỹ, chung phòng tù với bà Nguyễn Thị Bình, một cán bộ gộc của Mặt trận Dân tộc giải phóng miền Nam.

Bùi Chí Vinh lại là ‘lính ngụy’, sau đó là lứa cán bộ đầu tiên của tờ Tuổi Trẻ. Bùi Chí Vinh cũng khoác áo bộ đội tình nguyện Việt Nam tham chiến tại Campuchia. Bùi Chí Vinh từng sống bằng nghề đạp xích lô, và báo Công an TP.HCM là nơi ‘trụ’ lâu nhất của Bùi Chí Vinh.

Bùi Chí Vinh làm thơ, viết báo, viết kịch bản phim, viết tiểu thuyết, cầm cọ làm họa sĩ… Bùi Chí Vinh đa tài, và thời gian dài đi đâu cũng kè kè bà xã rất xinh xắn theo cùng.

Xin giới thiệu một bút ký ‘mới kể lại’ của Bùi Chí Vinh.

[/ads_custom_box]

***

Qua chuyện một đại biểu Quốc hội vạch trần thói chụp mũ những người dám ăn dám nói bằng luận điệu xảo ngôn về cái gọi là “bóng ma thế lực thù địch”, tôi sực nhớ lại những bài thơ từng đọc ở nhà ông Võ Văn Kiệt, Bí Thư Thành Ủy Sài Gòn lúc ông mời tôi đến tư gia. Sở dĩ ông mời tôi là vì nghe đứa “ăng-ten” điềm chỉ viên nào đó tâu hót báo cáo tôi chuyên làm “thơ đen”. Trong bữa tiệc với một số văn nghệ sĩ thành phố, ông Kiệt sắp xếp tôi ngồi cạnh ông ở đầu bàn và bắt tôi phải đọc… thơ đen.

Coi, tôi đứng lên đọc sang sảng một loạt thơ chống bất công xã hội, trong đó có bài Sinh nghi hành; Xích lô hành; Đói; Đói liên tục.

Tôi chỉ nhớ tôi đọc đến đâu, ông Kiệt lặng người đến đó, còn trong bàn tiệc thì im phăng phắc. Cuối tiệc, thay vì kêu an ninh làm việc với tôi, ông Kiệt lại trả “nhuận bút” cho tôi một phong bì dày cộm, và tuyên bố đây không phải là thơ đen mà là thơ “cực đỏ”, là những bài thơ dám nói thẳng nói thật những sai lầm trong chính sách chủ trương cần được chính quyền nhìn nhận để sửa đổi. Ông định nói riêng với tôi điều gì nữa nhưng tôi nói liền: “Thưa chú Sáu, không có đen hay đỏ ở đây mà đó là thơ từ xương máu nhân dân, khác hẳn loại thơ quốc doanh thơ nghị quyết”.

Ngay lập tức những ly bia giơ lên cụng nhau tới tấp cùng những tràng cười vui vẻ xóa tan không khí nặng nề. Quả là một kỷ niệm nhớ đời…

SINH NGHI HÀNH

Sinh nghi ta viết một bài hành

Vợ nghi chồng, em út nghi anh

Cha nghi con cái, bè nghi bạn

Thủ trưởng thì nghi hết ban ngành

Láng giềng dòm ngó nghi hàng xóm

Ngoài đường nghi phố chứa lưu manh

Ngay ta khi viết bài in báo

Cũng nghi mình kiếm chác công danh

Trời ơi, mọi chuyện sinh nghi thiệt

Chén kiểu thường nghi kỵ chén sành

Thời buổi công hầu như chén cứt

Thiếu chó, mèo ăn cũng rất nhanh

Mèo ăn cho chó leo bàn độc

Vừa sủa vừa nhai riết cũng rành

Trẻ con khát sữa ai cho bú

Vú mẹ gầy, sâu rúc nồi canh

Quang Trung bỏ núi Tây Sơn xuống

Hoảng hốt vì gương vỡ chẳng lành

Nguyễn Du chỉ một đêm dạo phố

Đoạn Trường ngồi viết lại Tân Thanh

Thuý Kiều phát triển nhiều như thế

Thảo nào đất nước hoá lầu xanh

Nhà tù phát triển nhiều như thế

Sĩ tử làm sao dám học hành

Ta làm thơ mà lòng đứt ruột

Suốt đời bao tử chạy loanh quanh

Lãnh tụ nói: đói quên nghi kỵ

Ơn ấy ngàn năm sáng sử xanh!

 ****

ĐÓI

Tôi mang cơn đói về nhà

Các em tôi đứng chờ với cái bụng lò xo

Đôi mắt các em tôi chảy nước miếng

Giá tôi biến được thành cục thịt bò màu tím

Được ram cẩn thận ở nhà hàng Lê Lai

Tôi nắn lên những đốt xương sườn có giá trị ngang những khúc cây

Nơi lồng ngực người yêu tôi hô hấp

Cặp vú của nàng xa lạ với chữ “mập”

Như đứa hiếp dâm xa lạ với nhà chùa

Nếu trời cho tôi có bùa

Tôi sẽ “thư” hết những kẻ ăn cơm một ngày ba buổi

Cơn đói không biết nói dối

Má tôi không biết đánh bài cào

Bà ngoại tôi không biết phi thuyền Phạm Tuân quá giang bay ở hướng nào

Nhưng biết khoai mì thiếu phân sẽ sượng

Biết mỗi tiếng còi công an là mười đồng to tướng

Mỗi ngày tôi lại ra đi

Mặt ngửa tay xin nhiều kiểu cầu kỳ

Sân khấu hóa trang đứng ngồi chồm hổm

Tôi thấy văn học đục tường ăn trộm

Hội họa, thi ca ghé tiệm cầm đồ

Tôi thấy xe hơi cầm lái là bò

Biệt thự mở vào khép ra đầy chó

Heo mặc áo vét cười rung cửa sổ

Mệnh phụ tuột quần đứng ngóng ngã tư

Thấy mắt tôi đui, màng nhĩ tôi ù

Thấy tôi trở về mang theo cơn đói

Ả điếm trở về mang theo hơi thối

Ả điếm được no nhờ bước hai hàng

Tôi được làm người nhờ đói quanh năm

***

ĐÓI LIÊN TỤC

Nhà hết gạo

Chung quanh một nồi cháo

Mười cái chén gục đầu

Bốn người thất nghiệp, một người đau

Nồi cháo bốc hơi cán bộ

Năm công nhân viên làm toán đố

Đáp số vượt qua giới hạn cộng trừ:

Bốn mươi lăm ký trong lu

Sáu trăm phần ăn một tháng!

Lúa miền Nam gặp hạn

Bình Trị Thiên bão về

Đồng bằng sông Hồng hồi hộp vỡ đê

Sao đọc báo thấy bội thu lương thực

Nghe đài thấy gạo Việt thành cơm Tây cơm Nhật

Xem ti vi thấy thóc nở đầy hình

Thóc tràn vào ngân khố vô danh

Đất nước đang được mùa công trái

Cho lãnh đạo rộng mồm ăn nói

Diễn văn đầy ngũ vị hương

Ôi, hoa màu thần tiên trên các bích chương

Thứ hoa màu trên giấy báo

Đương nhiên

Nhà hết gạo

Và mười người hết máu

____________

*Ghi chú:

Ảnh chụp Bùi Chí Vinh ngồi cạnh ông Võ Văn Kiệt ở đầu bàn. Ngồi kế Bùi Chí Vinh là Lê Dụng (con trai nhạc sĩ Hoàng Việt).

Tin bài liên quan:

VNTB – Bù khú với bè bạn dịp mừng năm mới (*)

Baraju T. Ogelefecejo

VNTB – Trời phạt

Do Van Tien

VNTB – Võ Văn Kiệt

Baraju T. Ogelefecejo

Leave a Comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Việt Nam Thời Báo