Phạm Tuân
(VNTB) – Thật đau lòng khi so sánh sự hăm hở của đám đông khi đánh chết kẻ trộm chó và sự vui mừng khi có một cán bộ lãnh đạo tử nạn, và thật buồn cho những lương tâm tử tế vẫn ngồi chung một con thuyền có tên là đảng.
Khi những âm vang của tiếng súng từ xạ thủ Hoàng Xuân Vinh còn chưa dứt thì cả nước rúng động về những tiếng súng của ông Đỗ Cường Minh chi cục trưởng chi cục kiểm lâm tỉnh Yên Bái.
Ông Đỗ Cường Minh và hai nạn nhân của ông là Phạm Duy Cường, Ngô Ngoc Tuấn đều là các đảng viên, là cán bộ lãnh đạo, họ được đào tạo, bổ nhiệm đúng quy trình và chắc chắn thấm nhuần tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh qua các cuộc học tập mà đảng của họ phát động học tập, nạn nhân và người gây án gọi nhau là đồng chí, và chắc chắn không ai nghi ngờ họ về tình yêu giai cấp mà họ hay nói trong các bài phát biểu trong các kỳ đại hội và lúc họp hành.
Qua các nhân chứng, và thông tin về cuộc họp báo của Ủy ban nhân dân tỉnh Yên Bái thì người ta dễ dàng nhận thấy, ông Đỗ Cường Minh đã chuẩn bị kỹ cho cuộc tảo thanh này, từ việc chọn thời điểm trước cuộc họp để có thể cùng lúc hai nạn nhân cùng có mặt đến cơ số đạn mang theo và chia cho mỗi người, quyết tâm đoạt mạng đến cùng, và cẩn thận chọn cho chính bản thân một kết thúc nhanh gọn. Ông Minh cũng như các nạn nhân của ông ta đều là những thành phần có quyền tiền, thế, nhiều ràng buộc để họ không muốn từ bỏ cuộc sống, và một người như ông Minh không thể bồng bột hay nóng giận nhất thời mà hàm hồ. Nguyên nhân gì chỉ ông Minh, ông Cường ông Tuấn rõ. Cái chết đã mang cả ba đi nên chỉ có thể biết rằng cá nhân ông Minh phải mang gánh một thâm thù, bi phẫn cực lớn mới ra tay như vậy và bất cần ngay cả mạng sống của mình và dư âm tai tiếng cho người ở lại.
Ba mạng người, ba cái chết thảm nhưng thật buồn là có quá nhiều tiếng reo mừng! Đa số người dân hả hê kia độc ác trước đau khổ của đồng loại hay họ đã không coi các ông Minh, Cường, Tuấn là đồng bào của mình? Xin nhắc lại vụ suối Tre khi các cảnh sát giao thông bắn nhau chết, người dân cũng hả hê như vậy. Phải chăng từ lâu trong mắt người dân những cán bộ nhà nước càng cao cấp càng đồng nghĩa với sự xấu xa và đảng cũng giống như băng nhóm trộm cướp tàn độc xấu xa nào đó không thuộc nhân dân?
Thật đau lòng khi so sánh sự hăm hở của đám đông khi đánh chết kẻ trộm chó và sự vui mừng khi có một cán bộ lãnh đạo tử nạn. Trộm nghĩ các ông lãnh đạo cao cấp của đảng và nhà nước nên biết sợ khi nhìn vào thái độ của người dân hôm nay, và thật buồn cho những lương tâm tử tế vẫn ngồi chung một con thuyền có tên là đảng.
Còn có cả sự hả hê ngầm của những tay ngấp nghé mấy chiếc ghế trống kia, nhưng đang được che giấu bằng bộ mặt bi ai và nước mắt thương tiếc, và câu hỏi đặt ra là hả hê công khai thì khốn nạn hay sự giả nhân thì bớt khốn nạn hơn?
Những phát súng của ông Đoàn Văn Vươn, ông Đặng Ngọc Viết phản ánh bi phẫn của tầng lớp cần lao, thì giờ đây phát súng của ông Minh cho thấy sự mâu thuẫn, thối nát không thể che giấu lan tỏa trong thượng tầng kiến trúc.
Những cần lao như ông Vươn hay ông Viết bị báo chí truyền thông lề đảng lái dư luận đổ cho họ là phần tử bất mãn chống đối chế độ bị Việt Tân xui giục, nhưng tiếng súng của ông Minh hôm nay nổ vào đồng chí của mình chắc không thể đổ cho Việt Tân giật dây được nữa… Chẳng lẽ định hướng dư luận rằng tại ông Minh bị Viettel xui giục Làm Theo Cách Của Bạn?
Ung nhọt càng che càng phát triển lớn, và sẽ đến lúc vỡ tung cùng máu mủ của nó. Vụ Yên Bái chỉ là khởi đầu của một đổ vỡ dây chuyền trong thời mạt pháp mà thôi.