Mai Tú Ân (VNTB) Còn nhiều tháng nữa mới đến cuộc bầu cử vào Quốc Hội nước CHXHCN Việt Nam nhưng đã bắt đầu thấy không khí chộn rộn, mừng và lo nơi các thành viên hăng hái trong phong trào đấu tranh dân chủ nước nhà.
Có nhiều con người, nhiều cái tên và cũng có nhiều mục đích, ý đồ, nguyện vọng…nói ra được hay không nói ra được đằng sau những lời tuyên bố tự ra ứng cử vào Quốc Hội kỳ này. Cùng với việc chính quyền càng lúc càng không thể cưỡng lại được xu thế đòi hỏi dân chủ đang trào dâng thì cũng chứng tỏ sự lớn mạnh không ngừng của phong trào cùng với những con người ưu tú đại diện cho phong trào ấy.
VNTB – Tự ứng cử vào Quốc Hội: hành động của những con người can đảm |
Đó là những ứng cử viên lạ đời mà có lẽ chỉ ở Việt Nam ta mới có. Vừa có thể làm một ĐBQH, đại diện cho tiếng nói người dân, lại vừa có thể đi tù vì chính những quyền ấy.
Tiến sĩ Nguyễn Quang A, luật sư Võ An Đôn, nhà văn Phạm Thành, nghệ sĩ Quốc Vượng…. đều không phải từ trên Trời xuống hay từ dưới đất chui lên mà đều từ những cuộc đấu tranh chống giặc Tàu xâm lấn, chống bất công, tham nhũng , bênh vực cho dân nghèo, dân oan mà ra. Rồi các nhà văn, nhà thơ, nhà báo, những trí thức, văn nghệ sĩ… lớn hay nhỏ, có tên tuổi nhiều hay ít, và bị chính quyền bức bách thẳng tay bao năm nay mà ra. Đó cũng là những trí thức ngẩng cao đầu, nghiến răng lại vì không chịu bưng bô, không chịu làm khom lưng tìm giá áo túi cơm, họ can đảm bước vào nơi sóng gió trong cuộc đấu tranh không phải cho mình, mà cho hạnh phúc của tất cả người dân Việt Nam. Họ đã làm những điều mà chúng ta mới chỉ nói, và giờ thì thể hiện cả cái khí phách can trường mà chúng ta còn thiếu…
Họ đấu tranh cho những quyền lợi cơ bản mà lẽ ra người dân Việt Nam chúng ta phải được hưởng, và họ cũng đã phải trả giá vì chính những việc đó. Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Văn Đài… đang ở trong tù là vì cái gì. Rồi những con người can đảm đang tự ứng cử vào Quốc Hội kỳ này, thì tòa nhà uy nghi ấy là một diễn đàn cao nhất để người dân bày tỏ quan điểm của mình qua người đại diện ngay thẳng của họ, hay lại là một cái bẫy lạnh lùng chụp lấy những chiến sĩ đấu tranh can trường nhất.
Chúng ta không biết được điều đó trong một môi trường u mê, lẫn lộn như bây giờ. Chúng ta cũng không biết được việc thành bại, thắng thua, ai hơn ai… Chỉ cần biết rằng, cho dù chính quyền có dùng cách nào đi nữa để ngăn cản, dọa nạt thì cũng đã có những con người can đảm đứng vào nơi ấy. Cuộc đấu tranh dân chủ là một cuộc đấu dài hơi giữa dân chủ và phản dân chủ, giữa bảo thủ và đổi mới, giữa chánh và tà, giữa ngày và đêm…chúng ta không đi tìm cho mình những ông Thánh sống hoàn hảo ngoài đời mà chỉ muốn có những con người biết hy sinh, biết giương cao ngọn cờ đấu tranh dân chủ, biết nghĩ đến người dân.Với đa phần người dân chúng ta thì thế là đủ để cho chúng ta đoàn kết lại chung quanh họ.
Chúng ta không tin vào hệ thống bầu cử này nhưng tin vào những con người dấn thân vào nơi ấy. Những con người gan dạ bước đi vào nơi sóng to gió cả, với tinh thần của những “thất phu hữu trách khi quốc gia hưng vong”
“Không thành công thì cũng thành nhân” Giờ đây trên đất nước chúng ta đã có những con người không còn biết sợ hãi nữa mà can đảm tiến lên với ngọn cờ thách thức cường quyền với câu hỏi :” Ai sẽ thắng Ai ?”