Phan Nhân Quyền
(VNTB) – ” Ôi ! thế là Đoàn Kết đã ngự trong Tòa rồi ….”
Bài 4: Uỷ ban Liên lạc Công giáo hồi sinh và đổi tên thành “Uỷ ban Đoàn kết Công giáo yêu nước”
Nhắc lại bài 3, đã chỉ ra thất bại của đảng CSVN, kế hoạch lập ra một giáo hội CG tự trị như các nước CS khác (tiếm danh CG, do đảng chỉ đạo). Với sự tiếp tay của UBLLCG quy tụ được một số LM, Tu Sĩ và giáo dân phản đạo. Không phải vì đảng CSVN và tay sai kém thâm độc nhưng nhờ TT Vatican, các GM, hầu hết giáo dân giữ vững tình hiệp nhất và kiên vững, không ngại hy sinh trung thành với đức tin Công Giáo thánh thiện, tinh tuyền.
Đức Cha Phaolo Lê Đắc Trọng kể chuyện. Những giáo sứ do những LM trong UBLLCG trông coi, hoang tàn và tiêu điều. Vì giáo dân không tham gia, đóng góp và tẩy chay cha sứ. Nhiều LM phải sống một mình , nhờ vào trợ cấp của nhà cầm quyền, tự đi chợ, tự nấu ăn và tự túc mọi chuyện chẳng ai giúp. Do đó đến sau 1975, UBLLCG ngoài bắc, không còn sức sống, đang cơn hấp hối.
Trong khi ở miền Nam VN, một số LM tập kết ra Bắc như : LM Hồ thanh Biên, Lương minh Ký, Võ thành Trinh, Nguyễn bá Lễ. Ngoài ra có LM không tập kết ra bắc ở lại miền nam “nằm vùng”. Lập ra cái gọi là "Hội Những người Công giáo kính Chúa yêu nước”. Và sau đó gia nhập Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam . Tổ chức này lợi dụng hiến pháp tự do dân chủ cùa VNCH và núp bóng Công giáo, ủng hộ MTGPMN chống lại chính quyền Việt Nam Cộng hòa. Gồm có một số LM tích cực, cầm đầu như: LM Huỳnh Công Minh, Trương Bá Cần, Thanh Lãng, Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan, Vương Đình Bích, Nguyễn Quang Lãm, Vương Đình Ái, Nguyễn Nghị …..
Sau khi cưỡng chiếm miền Nam, CSVN và cùng với UBLLCG đã lợi dụng được tình thế chính trị và tâm lý của giáo đoàn Công Giáo miền nam, mặc cảm, thua cuộc, bỏ chạy và sợ hãi. ĐC Phao Lô Lê Đắc Trọng viết: ”Người Công giáo miền bắc chịu bao khốn khó, tù đầy cũng là do nhóm này… Cũng may là những linh mục hay giáo dân lãnh đạo được lựa chọn, ở những thành phần không đạo đức, nên ít ai theo; nhưng họ lại có quyền của nhà nước, mà họ dốt nát, nên càng dữ tợn, người ta vừa sợ, vừa biết bộ mặt của họ. Vì thế, nó đã sắp tàn nếu không có miền Nam đến tiếp sức và hồi phục nó dưới nhãn hiệu mới “Ủy ban Đoàn kết”. Uỷ ban này có lãnh đạo trí thức (các linh mục bằng cấp), tìm được đất màu mỡ ở miền Nam và sống mạnh, nhờ vào việc thay đổi chiến thuật….” (HK toàn tập, Phần Hai – Giáo Hội CGVN Trước Cơn Bão Thời Đại, trang 260-261).
Dù là lấy danh hiệu gì, thay họ đổi tên bao nhiêu lần thì UBĐKCG cũng chỉ là tập hợp những tên Giuda thời đại, là tay sai một thứ công cụ của đảng CSVN xử dụng để đàn áp Công Giáo, kiểu “Lấy củi đậu, nấu đậu” để che mắt thế giới, tránh né bị chỉ trích vi phạm nhân quyền . Sau khi chiếm được MNVN, Cộng sản say men chiến thắng, những tên Giuda thời nay cũng dựa hơi thừa thắng xông lên. 1975 là thời điểm chủ nghĩa CS quốc tế, cầm đầu là Liên Xô, và Trung Cộng cũng đang cao trào. CSVN ra tay đàn áp khốc liệt, chủ trương tiêu diệt các tôn giáo không loại trừ Công Giáo. Nhà thờ, đền Chùa, thánh thất, các công trình tôn giáo không bị phá bỏ cũng bị chiếm đoạt dưới mọi hình thức. Học theo các đàn anh CS quốc tế, CSVN thu dụng những thành phẩn Tu Sĩ hèn nhát, ích kỷ, chỉ mưu cầu quyền thế lợi lộc cá nhân (tất nhiên được che đậy kỹ càng) phản lại lý tưởng tôn giáo của họ. CSVN lập ra những “tôn giáo&” song song, một bản copy hình thức, tiếm danh tôn giáo chân truyền: như Phật Giáo Việt Nam, Cao Đài chi phái 1997, Phật giáo Hòa Hảo, Tin Lành quốc doanh. Những tổ chức này trực thuộc Mặt Trận Tổ Quốc (MTTQ) hoàn toàn lệ thuộc đảng CSVN. Tương tự UBĐKCG cũng hoàn toàn dưới quyền điều khiển trực tiếp, nhận lệnh từ MTTQ.
Nhóm “Công Giáo Tiến Bộ” (là những LM chủ chốt trong cái gọi là “Hội Những người Công giáo kính Chúa yêu nước”) họ dùng danh xưng khác đễ chiêu dụ nhưng tu sĩ, giáo dân ngây thơ nhẹ dạ. Phát động song hành 2 cuộc đấu tranh nhắm vào 2 mục tiêu: một là trục xuất Đức Khâm Sứ; hai là buộc Đức TGM Phanxicô Nguyễn Văn Thuận phải từ chức Phó Tổng Giám Mục Sài Gòn (do sắc phong của Toà Thánh ngày 25-4-1975). Nhiều sách vở đã kể về vụ Đức TGM Nguyễn Văn Thuận bởi vì Ngài quá nổi tiếng. (Giáo Hội đang xúc tiến việc tuyên thánh cho Ngài). Ở đây, chúng tôi chỉ tường thuật vụ Đức Khâm Sứ, bởi vì chủ đề loạt chuyện của chúng tôi trong sách này là của LM Vinh Sơn Trần Ngọc Thụ, bí thư Toà Khâm Sứ. Cha Thụ cũng là chứng nhân của các vụ việc xẩy ra liên quan tới Đức Khâm Sứ. Thành phần của “Nhóm Công Giáo Tiến Bộ” đã ký tên vào bức tâm thư “Gởi Anh Chị Em Công Giáo
Miền Nam Việt nam” (nội dung cáo buộc Đức Khâm Sứ Henri Lemaitre một số tội và đòi Ngài phải ra đi) gồm có 8 tổ chức:
Phong Trào Thanh Lao Công Phong Trào Công Giáo và Dân Tộc Đoàn Sinh Viên Dự Tập Dòng Chúa Cứu Thế (rất ít)
Nhóm Liên Tu Sĩ Trẻ (rất ít)
Phong Trào Công Giáo Xây Dựng Hoà Bình (ma)
Phong Trào Thanh Niên Công Giáo Đại Học (rất ít)
Tổng Đoàn Thanh Niên Công Giáo (ma)
Liên Đoàn Sinh Viên Công Giáo (rất ít)
Thực sự thì hầu hết các tổ chức kể trên chỉ có dăm ba thành viên, thậm chí chỉ là tổ chức ma mới “thành lập” hoặc là một người mà tham gia mấy tổ chức, nhưng đã được những kẻ giật dây nặn ra, cốt để gây thanh thế.
Hai thành phần chính yếu trong “Nhóm Công Giáo Tiến Bộ” là các linh mục và các sinh viên Công Giáo “tiến bộ”. Các linh mục “tiến bộ” gồm có: Trương Bá Cần, Huỳnh Công Minh, Phan Khắc Từ, Vương Đình Bích, Thanh Lãng, Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan, Nguyễn Nghị, Nguyễn Thiện Toàn, Trần Viết Thọ, Nguyễn Quang Lãm, Nguyễn Văn Hoà, Hoàng Kim, Nguyễn Văn Trinh, Nguyễn Văn Huệ, Đinh Bình Định…
Đông hơn cả là nhóm sinh viên Công Giáo “tiến bộ” (không loại trừ là những cán bộ đảng viên do CSVN gài vào ). Những tay tranh đấu hung hăng nhất trong nhóm này là: Nguyễn Văn Ngọc, Đoàn Khắc Xuyên, Nguyễn Xuân Hàm, Vũ Sĩ Hùng, Nguyễn Chí Thành, Nguyễn Ziên Hồng, Phạm Văn Phổ, Nguyễn Văn Hồng, Trịnh Viết Trung, Dương Thị Hoè, Phi Nga…
(Xem Công Giáo Miền Nam Việt Nam sau 30-4-1975 của Nguyễn Antôn. Dân Chúa xuất bản 1988. Trang 225).
Theo một số tác giả từng là chứng nhân tình hình sau 30-4-1975 thì Cộng Sản đã dùng chiến thuật dùng chính người Công Giáo để đánh phá Giáo Hội Công Giáo Miền Nam, mà tên giáo gian đầu sỏ chính là Nguyễn Đình Đầu.
Một trong số các tác giả ấy là Lữ Giang, tức thẩm phán Nguyễn Cần (VNCH), đã viết: “Nguyễn Đình Đầu, một cán bộ Việt Cộng nội tuyến trong hàng ngũ Công Giáo, ở trong nhóm Sống Đạo, đã đứng đàng sau sắp xếp và tổ chức các trận đánh phá này” (Lữ Giang. Những Bí Ẩn Đàng Sau Các Cuộc Thánh Chiến Tại Việt Nam. 1994. Trang 200)…
Ông viết tiếp: “Trong cuốn ‘30 tháng 4’ do nhà xuất bản thành phố Hồ Chí Minh ấn hành năm 1985, ký giả Võ Trần Nhã của Việt Cộng cho biết Nguyễn Đình Đầu là người yểm trợ đắc lực cho việc đưa miền Nam vào tay Cộng Sản” và “… Sau khi Việt Cộng chiếm miền Nam, bên ngoài Nguyễn Đình Đầu không giữ chức vụ gì quan trọng, nhưng bên trong Nguyễn Đình Đầu đã đứng ra tổ chức và giật giây các chiến dịch chống phá Giáo Hội Công Giáo. Từ vụ hô hào trục xuất Đức Khâm Sứ Henri Lemaitre, đòi bãi chức Đức Tổng Giám Mục Nguyễn Văn Thuận, đến việc lên án các vụ Vinh Sơn, Đắc Lộ, Dòng Đồng Công… đều có bàn tay thúc đẩy của Nguyễn Đình Đầu” (Lữ Giang. Sđd. Trang 220, 221). Để đạt mục tiêu trục xuất Đức Khâm Sứ, “Nhóm Công Giáo Tiến Bộ” đã tổ chức 3 cuộc biểu tình đấu tranh:
– Lần thứ nhất: Ngày 02-4-1975, họ kéo tới biểu tình trước Toà Khâm Sứ đường Hai Bà Trưng. Họ đòi Đức Khâm Sứ phải ra đi. Đức Khâm Sứ Henri Lemaitre vẫn bình tĩnh, nhẫn nại và can đảm. Ngài từ chối yêu sách của nhóm tranh đấu và dứt khoát không rời khỏi Việt Nam nếu chưa có lệnh của Toà Thánh. Lúc này, Cộng Sản chưa chiếm được Sài Gòn, cho nên “Nhóm Công Giáo Tiến Bộ” chưa có hành động thô bạo.
– Lần thứ hai: Ngày 14-5-1975, tức là lúc Miền Nam đã lọt vào tay Cộng Sản, nhóm đấu tranh tỏ ra hết sức hung bạo. Đi đầu là Nguyễn Phúc Khánh, bọn họ trèo tường đột nhập Toà Khâm Sứ, dùng búa đập bể ổ khoá cổng để đám đông tràn vào. Mấy tay xông xáo hơn đã trèo lên mái nhà căng biểu ngữ và hạ cờ Toà Thánh xuống. Bọn họ dùng lời lẽ của phường bất hảo để thoá mạ, hò hét. Mỗi lần hô “Đả đảo! Đả đảo!”, “Henri Lemaitre cút đi, cút đi…!” thì cả bọn đồng loạt giơ lên cao những nắm đấm, y hệt một hoạt cảnh bần cố nông đấu tố địa chủ ở Miền Bắc hồi 1954. Sau đó, họ dùng vũ lực xô đẩy Đức Khâm Sứ, linh mục phụ tá nguời Ba Lan và linh mục bí thư Trần Ngọc Thụ ra khỏi cổng Toà Khâm Sứ, rồi đóng cửa lại.
Trong đợt đấu tranh bạo động này, người ta nhận diện 3 linh mục nổi bật: LM Phan Khắc Từ xách động bên trong Toà Khâm Sứ, LM Huỳnh Công Minh chụp hình liên tục (để báo cáo), còn LM Thanh Lãng thì đứng bên kia đường để “lược trận”. (2)
Rập theo chủ trương của Cộng Sản là dùng bất cứ phương tiện nào miễn là đạt mục đích. Trong những lần đối thoại giữa đôi bên, những tay cầm đầu “Nhóm Công Giáo Tiến Bộ” bất chấp tất cả, đã dám đe doạ Đức Khâm Sứ: “…nếu Đức Khâm Sứ không chịu từ chức và ra đi, thì người ta bắt buộc phải dùng đến một biện pháp “rất đáng tiếc”. (Nguyễn Antôn. Sđd. Trang 220).
– Lần thứ ba: Tối ngày 03-6-1975, “Nhóm Công Giáo Tiến Bộ” lại tổ chức biểu tình tại Toà Khâm Sứ.
Lần này xẩy một sự việc đau lòng. Đó là khi nghe tin Toà Khâm Sứ lại bị “Nhóm Công Giáo Tiến Bộ” quậy phá, hàng ngàn giáo dân trẻ thuộc giáo xứ Bùi Phát kéo nhau đi giải vây cho Đức Khâm Sứ. Đoàn người bị bộ đội Cộng Sản ngăn chặn tại cầu Trương Minh Giảng, một giáo dân bị bắn chết, LM Vũ Bình Định, phó xứ Bùi Phát, bị bắt giữ.
Chiến dịch đánh phá của “Nhóm Công Giáo Tiến Bộ” đã lộ nguyên hình họ là những tên “Giu Đa bán Chúa” bởi vì hành động của họ tạo nên cái cớ rất tốt, rất đúng lúc để chính quyền Cộng Sản ra tay. Thật vậy, ngay sáng hôm sau, ngày 04-6-1975, Bộ Ngoại Giao Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời MNVN đã mời Đức Khâm Sứ Henri Lemaitre đến để bảo cho biết: “Ngài nên lánh khỏi Việt Nam trong một thời gian, và càng sớm càng tốt, nếu không sự hiện diện của Ngài sẽ không còn được bảo đảm” (Nguyễn Antôn. Sđd. Trang 221). Theo ngôn ngữ ngoại giao phải hiểu đây là lệnh trục xuất. Đức Khâm Sứ phải lấy máy bay để rời khỏi Sài Gòn vào hôm sau 05-6-1976.
Đức Khâm Sứ đi rồi, linh mục phụ tá người Ba Lan yêu cầu linh mục bí thư Trần Ngọc Thụ phải vào ở thường trực trong Toà Khâm Sứ để phụ với ông đối phó với tình hình mới.
Nghe biết tin này, từ Vatican, Đức Hồng Y Quốc Vụ Khanh Toà Thánh Jean Villot gửi cho Bộ Trưởng Ngoại Giao Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hoà MNVN một bức thư nói: “… rất đau lòng khi hay tin… và sẵn sàng mở những cuộc tiếp xúc cần thiết…” (Nguyễn Antôn. Sđd. Trang 222).
* http://vietcatholic.org/NewsComposer/Home/Article/221147
Trên đây là chiến công đầu tiên của UBDKCG (lúc còn chưa đổi tên ) công khai chống lại giáo hội CGVN, dâng đảng làm quà mừng chiếm được MNVN, thống nhất quyền thống trị của đảng CSVN trên cả nước vực dậy tinh thần cho UBLLCG ở Bắc Việt. Để cùng nhau cung cúc tận tụy, phục vụ csVN, cùng tiến đến thống nhất dưới danh xưng Ủy Ban Đoàn Kết Công Giáo Yêu Nước . Ngày 10 tháng 11 năm 1983, quyết định thành lập Ủy ban đoàn kết Công giáo yêu nước Việt Nam. Chủ tịch là linh mục Nguyễn Thế Vịnh, các phó chủ tịch gồm các linh mục Phạm Quang Phước, Phêrô Võ Thành Trinh , Vương Đình Ái, Huỳnh Công Minh.
Bắt đầu từ thời điểm đó UBĐKCG với những thành phần LM, Tu Sĩ, và Giáo dân phản lại GHCGVN, chính thức tiếp tay CSVN kiểm soát, khống chế TGM Phao lô Nguyễn Văn bình và các đời TGM sau này. Đến nỗi Cố GM Phaolô Lê Đắc Trọng phải than: ” Ôi ! thế là Đoàn Kết đã ngự trong Tòa rồi ….” Đức Cha nói thế này “Một Đức Giám Mục nói về Tổng Đại Diện của mình đang thao túng mọi việc trong Giáo
phận mà vị đó đã là và nay vẫn còn tinh thần patriot, Toà Thánh đã biết, dư luận chống đối, muốn vị đó từ chức ». Đức Giám Mục nói: "Ông ấy tốt, giúp nhiều việc, làm sao bãi chức ông được. Khi nào tôi chết, tức khắc ông ấy hết quyền”. Bi đát làm sao! Truyện thật 100%! Những ấn loát muốn được ra mắt, phải dán nhãn hiệu “;Đoàn Kết” Các tác phẩm mất giá một phần, bị nghi ngờ. Nay dưới nhãn hiệu “Xuất bản của Toà Tổng Giám Mục”
Đức cha cay đắng kết luận: “Lãnh tụ đã vào ngự toà rồi!”; (trang 261-262 hồi ký GM Phaolo Lê Đ Trọng ) như thế mọi người hiểu rằng TGM nào rồi? Tổng đại diện HCM còn ai vào đây (được mệnh danh là TGM không ngôi ).
** https://www.saigonecho.org/main/doisong/tongiao/32839-phaolo-le- c-trng.html
Đương nhiên những chuyện như thế TGM không dám công khai tố cáo với công luận với giáo dân. Ép buộc TGM từ bỏ tên cũ TGP Sài Gòn.
Phải lấy tên của một tên vô thần, tay sai CS quốc tế, giết dân lành không chớp mắt, rước chủ nghĩa Cộng Sản tàn độc chống lại Thiên Chúa, vào cưỡi đầu cưỡi cổ dân tộc khốn khổ Việt Nam. Lấy Hồ Chí Minh đặt tên cho TGP (chỉ có TGM được yêu cầu Tòa Thánh đổi tên).
Ôi! xấu hổ thay. Cha Andrew Nguyễn Hữu Lễ than: “Tôi là một LM Công Giáo, rất là xấu hổ, đau đớn việc một Tổng Giáo Phận của Giáo Hội Công Giáo Việt Nam phải mang tên của Hồ Chí Minh là lãnh tụ của một chế độ đã và đang thẳng tay đàn áp tất cả các tôn giáo tại Việt Nam, là một điều đau khổ và tủi nhục cho những người Công giáo Việt Nam chân chính. Đã 29 năm qua, những người Công giáo Việt Nam phải cúi đầu im lặng trước tình trạng này dưới áp lực của một số giáo sĩ trong Tổng Giáo Phận Sài Gòn cấu kết với chính quyền Cộng sản gây ra.”
*** http://www.tonggiaophansaigon.org/index.html
Kỳ 5: Những thành tích chống phá GHCGVN của UBĐKCG. 15/08/2023 (nhớ 48 năm ngày nhóm Giuda thời nay giao nộp TGM phó FX Thuận cho CSVN)
Phannhanquyen@gmail.com
(*) Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả
1 comment
Chẳng riêng gì bên CG mà ngay cả Đạo Phật và một số Đạo khác. Cứ hễ toàn tâm toàn ý nghe theo sự sai khiến của nhà Cq thì OK. Còn không thì Tàn canh nát nước như: DD Thích Quảng Độ, TGM Ngô Quang Kiệt…. đều bị nhà Cq chơi sát ván lun?