Quang Nguyên (VNTB) Loài người là động vật duy nhất biết nghĩ đến tương lai. Nếu đảng CSVN còn nghĩ đến tương lai của mình; hãy mở toang cánh cửa của đảng với nhân dân.
Đọc Chiến Tranh Và Hòa Bình của Léon Tolstoi, đoạn nghi lễ người sư huynh tiếp nhận anh chàng Pierre gia nhập Hội Tam Điểm thấy rờn rợn, ma quái.Lại đọc thấy đảng viên đảng CS Việt Nam, Trung Quốc toàn những người ưu tú trong xã hội, là anh hùng trong chiến tranh, sản xuất,tôi thích lắm, muốn trở thành người ưu tú, người anh hùng. Hỏi bố, bố lắc đầu bảo nhà mình, cả họ nhà mình nữa, chẳng ai có thể là đảng viên đảng CS. Nghe mà buồn. Thế là tôi sẽ không bao giờ có thể trở thành anh hùng, không bao giờ có thể trở thành công dân ưu tú.
VNTB – Vì tương lai, hãy mở ra cánh cửa của đảng |
Sang Mỹ. Nghe nói đến đảng Cộng Hòa, đảng Dân Chủ, tôi tò mò hỏi làm sao thành đảng viên của họ, có người đùa bảo:
– Cứ chạy ra đường, hét to lên: Tôi là người Dân Chủ(hay Cộng Hòa) thế là trở thành người D.C. (hay C.H.).
– Thế sau đó có thành anh hùng không? Có thành công dân ưu tú không?
Hỏi để hỏi, tôi chẳng điên ra đường hét tướng lên để trở thành người của đảng này đảng nọ.
Thế mà bỗng nhiên tôi trở thành người Cộng Hòa hay nói cho rõ hơn là người đại biểu cử tri (delegate) của đảng Cộng Hòa trong một cuộc bầu cử Tổng Thống.
Tôi thành đại biểu cử tri của đảng Cộng Hòa như thế nào?
Học kỳ mùa xuân về Hiến Pháp Mỹ của tôi năm ấy trùng với đầu năm bầu Tổng Thống. Cô giáo yêu cầu sinh viên dự một buổi Caucus trong đơn vị bầu cử của mình, trong đó những người ủng hộ một đảng sẽ thảo luận về các ứng cử viên trong đảng, mọi người sẽ bỏ phiếu cho các ứng viên và chọn đại biểu cử tri đi dự vòng hội nghị đảng tiếp theo của hạt bầu cử, địa hạt. Các buổi mit tinh của các đảng có ứng viên TT đều diễn ra cùng ngày thứ Ba đầu tháng 3 của năm bầu cử, cùng giờ nhưng khác địa điểm được mượn, hoặc ở trường học, thư viện hay nhà thờ.
Trời tối,lạnh tê, tuyết mù mịt, theo quán tính, tôi chọn địa điểm gần nhà nhất đến dự. Xe chỉ đậu hết gần hết một phần ba sân trường trung học. Đến cổng trường mới biết nơi đây giành cho đảng Cộng Hòa. Một bà cụ đeo bảng tình nguyện viên (volunteer), thân mật đến dẫn tôi vào phòng gym. của trường, nơi đây kê hàng chục bộ bàn ghế với hàng chồng sách vở, truyền đơn nói về bầu cử, tiểu sử các ứng cử viên và mấy tấm bản đồ city to bằng bảng lớp học treo trên tường. Bà hỏi tôi thuộc khu vực bầu cử nào? Tôi ngớ ra, chẳng biết mình ở đơn vị bầu cử nào. Bà lại hỏi thế mày thường bỏ phiếu ở đâu? Tôi lười làm nhiệm vụ công dân, đã đi bầu cử lần nào đâu mà biết địa điểm bỏ phiếu của khu tôi ở, tôi lại lắc đầu. Bà cụ hỏi thêm:
– Thế mày ở địa chỉ nào?
À cái này thì dễ, tôi moi bằng lái xe đưa ra:
– Thưa bà đây ạ.
Bà cụ xăm xoi trên bản đồ thành phố:
– Mày ở số nhà này, đường này, vậy thuộc đơn vị bầu cử này, khu vực bầu cử số này, nhớ lấy. Đi theo lối này.
Cụ đưa cây gậy chống, chỉ đường:
– Quẹo bên này, rồi lại quẹo bên này, rồi lại quẹo bên này, thấy phòng học số này là nơi cử tri của khu vực bầu cử mày họp.
Tôi lớ ngớ đi tìm phòng họp. Mới chỉ 5,7 cụ già ngồi đó. Một ông có hàm râu thật đẹp như tài tử Clack Gable chìa tờ giấy cho tôi bảo ghi tên họ, địa chỉ, email, số phone. Quá giờ họp 5 phút, 10 phút, lác đác có thêm người vào. Đếm đầu được chừng 15, 17 người, ông Clack Gable bảo họp đi thôi,tuyết dữ quá, ai trễ ghi tên sau. Nhìn ra nhiều cặp là vợ chồng già, có mình tôi đầu đen. Ông Clack Gable hồi nãy nhìn chung quanh, chỉ lá cờ Mỹ ở góc lớp:”Cờ đây rồi, chào cờ thôi” Tất cả đứng quay về lá cờ sao và sọc hát quốc ca. Nhiều người Mỹ thuộc quốc ca. Với tôi bài đó nghe mãi nhập tâm hồi nào, hát theo được. Sau quốc ca, ông Clack Gable đọc to lời thề trung thành với tổ quốc và hiến pháp. Lại lác đác có người vào, cởi áo lạnh, ngồi phịch xuống hỏi “đến đâu rổi?” Ông Clack Gable bảo” Bầu thư ký buổi họp đi”. Nhìn qua nhìn lại, có người chỉ tôi:
– Mày làm thư ký, OK?
– OK! OK! Tôi gật đầu.
Thế là tôi thành thư ký buổi caucus đó.
Người ta bàn cãi về các ứng cử viên của đảng Cộng Hòa, chê điều này khen điều kia. Mấy cụ già nhìn có vẻ uể oải, lười biếng bỗng họat bát hẳn lên. Sau đó mỗi người bầu một người họ nghĩ tốt nhất trong các ứng viên TT. Phần thời gian còn lại là bầu đại diện cử tri đi đại hội đảng district. Ông Clack Gable nói:
– 20 người trong đơn vị bầu cử này có mặt hôm nay đại diện cho xyz người vắng mặt, xyz người cần 7 đại điện cử tri. Ai muốn tình nguyện?
6 người giơ tay. Còn thiếu một người. một cụ già chỉ tôi:
– Mày? OK?
– Tôi ư? Tôi lúng túng, Tôi làm được gì?
Cụ nói:
– Mày trẻ nhất, mày lại là người Châu Á duy nhất nơi đây, mày đại diện cho đám Châu Á, mày cũng có thể đi vận động trong đám Châu Á.
Thế là mọi người nhao nhao lên
– Ghi tên mày vào.
Tôi ghi tên mình vào danh sách các đại biểu cử tri.
Nghiễm nhiên tôi là đại diện (delegate) của đảng CH trong tiểu khu bầu cử của thành phố mình. Tôi bảo họ tôi không phải là đảng viên CH. Họ bảo “Trong chúng tao đây có mấy người chính thức là đảng viên? Mày có thể tự ghi tên vào đảng, nếu mày muốn, tụi tao giúp ngay bây giờ, nếu không thì đến kỳ hội nghị cấp hạt, ở đó có người giúp.”
Đến đây cũng nói thêm, sau khi nộp bài cho cô giáo, tôi túi bụi học, quên đi chuyện trả lời email mời họp đảng, họp bầu cử.
Hãy mở cửa ra
Viết kinh nghiệm này, tôi chỉ muốn nói ở Mỹ và có lẽ với hầu hết các đảng phái chính trị có tính quốc gia trong các nước ngoài khối CS, chuyện đến, đi, gia nhập hay thoái đảng rất dễ dàng. Đảng chính trị là nơi hội tụ người đồng chí, chung lý tưởng, mong cùng nhau xây dựng quốc gia, chứ không phải cho quyền lợi của phe nhóm, cá nhân.
Ở Mỹ, mọi người đều có thể ghi tên trở thành đảng viên của một đảng chính trị nào đó. Ghi tên tham gia một đảng chính trị ở Mỹ dễ hơn nhiều việc mua đồ online, chỉ cần vào website của đảng, tìm một cái mẫu ghi tên làm thành viên thiện nguyện, hay chẳng hạn, muốn học thành người lãnh đạo cũng được, họ sẽ huấn luyện cho mình kỹ năng lãnh đạo, hay nếu muốn tặng một vài chục đô, vài triệu đô cũng OK. Điền tên họ, địa chỉ email, số nhà, số phôn, xong, click một cái, thành đảng viên của đảng.Không nhầt thiết phải có lý lịch trong sáng, sạch sẽ tới ba đời, chẳng cần ai giới thiệu, đỡ đầu, không phải “qua quá trình phấn đấu, thử thách” gì cả.Ngay cả Hội tam diểm cũng không cần tới lý lịch tới ba đời. Đảng viên, hội viên cũng có thể rút tên bất cứ lúc nào, chẳng cần quyết định của ai(trừ Mafia).
Tôi không hiểu sao một đảng như đảng CSVN gọi là của nhân dân, từ nhân dân mà cửa đóng then cài kín bưng đối với nhân dân. Dự định điều gì, quyết định điều gì dù có liên quan đến vận mệnh quốc gia, đến số phận toàn dân cũng chỉ đảng viên biết với nhau, không hỏi ý dân, không để dân biểu quyết. Có phải vì những dự định, quyết định có liên quan đến tổ quốc đến nhân dân đều dính líu đến quyền lợi các đảng phái anh em, hay quyền lợi phe nhóm, quyền lợi của riêng đảng, có yếu tố nhậy cảm v…v? Hay vì những sự bất đồng trong đảng quá trầm trọng chẳng thể cho người ngoài biết? Có phải những cấm đoán, những ngăn ngừa, bảo vệ an ninh trong đại hội đảng kỳ này nghiêm nhặt đến thế, từ trước đến nay chưa có, là kết quả sự đồng ý giữa những người chóp bu trong đảng nhằm ngăn ngừa những manh động bởi chính các phe anh, phe tôi phản ứng với các kết luận sau cùng có tính tranh chấp của các đồng chí thủ lĩnh trong đảng? Họ đang sợ lẫn nhau!
Loài người là động vật duy nhất biết nghĩ đến tương lai. Nếu đảng CSVN còn nghĩ đến tương lai của mình; hãy mở toang cánh cửa của đảng với nhân dân.