Mai Tú Ân
Tôi khóc cho những ngư dân khi con đường sống của họ bỗng nhiên đứt đoan không còn nữa. Khóc cho những đàn cá chết oan uổng nằm phơi xác bên bờ cát.
Khóc cho dân tôi khi đang bị họa giặc Tàu o ép ở biển Đông, thì giờ thêm họa cá chết không còn nữa, phải sống làm sao đây..
Khóc cho giải miền Trung sao lắm họa chất chồng, khóc cho những đàn cá mênh mông bỗng nhiên bị đầu độc chết giữa ban ngày..
Khóc cho những đoàn tàu đánh cá trống không khi cập bến, khóc cho những bạn chài ngơ ngác không còn muốn ra khơi.
Khóc cho những chàng trai cô gái không dám mở hội nơi bờ cát, khóc cho những em nhỏ không còn được đùa vui nơi ven biển…
Khóc cho biển chết, cho cá chết cùng niềm hy vọng cũng chết.
Khóc khi người dân tôi gào ngàn uất hận, đòi trả lại cho họ biển xanh cùng đàn cá trắng đã ra đi không quay về.
Tôi khóc cho dân tôi khi ánh dương không còn chiếu sáng quê hương, mà vầng trăng cũng đã vội vã đi rồi.
Mẹ cơm chan nước mẳt trông tăm cá,
Con đói ngẩn ngơ đợi bóng thuyền về.